Vô Thường
Chương 618 : Vân hải mang mang
Ngày đăng: 21:44 21/04/20
Lúc Đường Phong đánh chết ngũ Trưởng lão Hàn Gia trong Bạch Đế bí cảnh
đã luyện tập rồi. Chỉ là thời gian vừa qua hắn vẫn chưa tu luyện sâu,
hơn nữa trước khi dùng Linh Lung Biến Cương Đan, hắn căn bản không tương xứng với Cương khí hàn băng để thúc đẩy kiếm chiêu này.
Thế
nhưng hiện tại để bảo toàn tính mạng trên tay Âu Dương Vũ, không thể
không sử dụng lực lượng cương tâm băng hệ đánh ra Ngạo Tuyết kiếm thế
Thiên Kiếm của Âu Dương Vũ như mưa rền gió dữ đánh tới Đường Phong. Tàng
Phong Kiếm tạo thành vô số kiếm ảnh, mà Đường Phong lại đứng sững sừng
tại chỗ, thân hình chập chờn như mai vàng trong gió lạnh gào thét. Mặc
dù lắc lư bất định nhưng vẫn vững vàng không ngã.
Ánh mắt Âu Dương Vũ trở nên kinh ngạc, lập tức mừng như điên, cao giọng nói:
- Kiếm pháp hay!
Có thể được chuyên gia kiếm thuật là Âu Dương Vũ khen thưởng kiếm pháp
chắc chắn là không kém. Hơn nữa, đây còn chỉ là một chiêu trong Đông
Kiếm mà thôi, nếu như có thể thi triển dung hợp được toàn bộ Tứ Quý Kiếm Pháp, đó chính là siêu việt Thiên Giai, đạt tới tầng võ học Linh Giai.
Tuy nhiên Đường Phong chưa có bản lĩnh này, hắn cần phải tới Bạch Đế bí
cảnh, mượn Bạch Đế Án mới có thể thi triển ra Tứ Quý Kiếm Pháp hoàn
chỉnh.
Trong tiếng tán thường. hàn băng kình khí quanh thân Đường Phong ầm ầm vỡ, một chiêu b này tuy rằng là một chiêu cường hãn nhất
nhưng trước mặt Âu Dương Vũ cũng không giữ vững được bao nhiêu.
Kiếm thế Ngạo Tuyết bị phá! Đường Phong chỉ cảm thấy một luồng sát khí chém
tới trước mặt. dưới nguy hiểm đành phải biến chiêu: Thiên Hàn, thiên
tương sương hàn điểu phi tuyệt!
Nhiệt độ ấm áp bốn phía lại hạ
xuống rất thấp, bất luận là Đường Phong hay là Âu Dương Vũ, hơi thở thở
ra đều biến thành sương trấng. mặt đất tức thì đông cứng lại vang lên
tiếng răng rắc, cứng rắn không gì sánh được.
Độc Ảnh Kiếm và Tàng Phong Kiếm giao nhau giữa không trung. Đường Phong dựa vào lực đạo vô
cùng khổng lồ mới khiến Tàng Phong Kiếm lệch đi, thế nhưng cùng lúc đó,
một luồng kiếm ý sắc bén xuyên qua Tàng Phong Kiếm truyền vào Độc Kiếm
Ảnh, trực tiếp đánh vào bàn tay đang cầm kiếm của Đường Phong.
Đường Phong không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bay ngược ra
ngoài, cánh tay trong tức khắc cứng đơ, đau đớn như kim châm, hơn nữa
còn không có chút khí lực nào nhấc lên nổi. Đang ở giữa không trung.
Đường Phong chuyển Độc Ảnh Kiếm sang tay trái, mạnh mẽ vung lên phía
trước, một đường kiếm quang hình ánh trăng bay ra, thừa dịp lúc Âu Dương Vũ aiơ kiếm lên đỡ, thì quay người bỏ chạy.
Lần giao phong này, Đường Phong ăn thiệt thòi, tuy nhiên tốt xấu gì cũng đã kéo dài bước tiến của kẻ địch một chút.
Âu Dương Vũ đang định đuổi theo, Trang Tú Tú từ phía sau mang theo một
luồng hàn khí, một kiếm đâm tới. Hắn thân là cao thủ Linh Giai đương
nhiên sẽ không bị Trang Tú Tú đả thương. hơn nữa một kiếm này của Trang
Tú Tú cũng không có sát ý, chỉ là muốn ngăn cản Âu Dương Vũ mà thôi.
Một kiếm đánh ra ngăn chiêu kiếm của Trang Tú Tú lại, quay đầu lại liếc
không có tán cây ngăn cản, cũng không có bất luận cái gì để có thể mượn
lực, hơn nữa trên mặt đất còn có một khối đá rất lớn, tảng đá kia mặc dù cách khá xa nhưng Đường Phong có thể thấy rõ góc đá sắc bén, giống như
một cây giáo đang dựng thẳng lên trên, hơn nữa theo tỷ lệ phán đoán,
tảng đá kia nhất định là cứng rắn không gì sánh được.
Nếu Âu
Dương Vũ chẳng may rơi xuống tảng đá này, nhất định đầu rơi máu chảy,
nói không chừng còn đi đời nhà ma! Kết cục này...thật sự quá tàn nhẫn
mà.
Vừa nghĩ đến việc cao thủ Linh Giai sắp rơi xuống vỡ tan như
thủy tinh, Đường Phong cảm thấy hơi buồn cười, đại khái chắc là kiểu
chết bi kịch nhất trên lịch sử, so với Chung Sơn còn oan uổng hơn.
Đoán chừng Âu Dương Vũ đang tìm nơi mượn lực, càng phát hiện ra tình cảnh
ngượng ngùng của mình, nhận thấy ánh mắt của Đường Phong liền quay đầu
nhìn lại hắn.
Đường Phong đắc ý nhíu mày đối với hắn, che miệng không cho gió mạnh thổi vào miệng, nói:
- Có câu thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, là thời
gian chua tới, Âu Dương tiên sinh, ngươi có từng nghe qua trời tạo
nghiệt còn có thể sống, người tự tạo nghiệt thì không thể tha chưa? Yên
tâm đi, bản thiếu gia tốt xấu gì cũng quen biết ngươi một thời gian, chờ ngươi qua đời rồi, ta nhất định sẽ chôn thi thể của ngươi, dựng một tấm bia cho mộ ngươi, khắc lên đại danh cho ngươi, hàng năm ta sẽ đốt tiền
vàng cho ngươi.
Dứt lời, lại thở dài thật sâu:
- Trời ghen ghét anh tài mà. Âu Dương tiên sinh, sau khi ngươi chết hãy cho ta Tàng Phong Kiếm, còn bảo bối gì nữa không? Cứ đưa hết cho ta bảo quản là
được. Dù sao ngươi cũng không sử dụng đến nữa.
Đối mặt với sự
châm chọc khiêu khích của Đường Phong, Âu Dương Vũ mỉm cười lại, lúc này khoảng cách của hai người tới mặt đất gần bốn mươi trượng, tốc độ càng
lúc càng nhanh.
Ngay sau đó, Đường Phong phát hiện vẻ mặt Âu
Dương Vũ không để tâm cời thắt lưng của mình ra, giữa lúc hắn đang không rõ đối phương muốn làm gì, Âu Dương Vũ cười:
- Đường công tử, có một câu nói là mệnh do ta không phải do trời! Âu Dương không dễ dàng
chết như vậy đâu, ngược lại để cho Đường công tử phí sức thương xót rồi.
Trong nháy mắt sắc mặt Đường Phong sầm xuống, hắn không hiểu vì sao đến giờ Âu Dương Vũ lại thư thái như vậy.
Khoảng cách với mặt đất còn gần hai mươi trượng!
Thấy Âu Dương Vũ sắp rơi xuống, nhưng đúng lúc này hắn lại đột nhiên quãng dây lưng chính mình vừa cởi, ném về phía Đường Phong.
Không hổ là cao thủ Linh Giai, mặc dù không thể vận cương khí, mặc dù lúc này gió mạnh gào thét, lực cản rất lớn mà hắn vẫn chuẩn xác dùng dây lưng
quấn chặt lấy Đường Phong.
Lập tức, Âu Dương Vũ mỉm cười thò tay
kéo, sắc mặt Đường Phong biến đổi, nếu như bị hắn kéo qua đó, vậy kết
cục của hai người chẳng phải là đồng quy vu tận rồi.