Vô Thường

Chương 619 : Vân hải chi nhai

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Hoảng loạn, Đường Phong vội kéo lại, cáo già Âu Dương Vũ đương nhiên là

không dùng lực, để mặc Đường Phong kéo qua, trong nháy mắt đã kéo đến

bên cạnh hắn.



- Đường công tử, làm phiền rồi!



Âu Dương Vũ ôm quyền cảm kích nói.



Sắc mặt Đường Phong hết xanh lại đen, hối hận muốn chết!



Tán cây phía dưới cách đó không xa, lúc này hai người ai cũng bất chấp xuất thủ với đối phương trong nháy mắt rơi xuống tán cây, hai tay nắm chặt

một cành cây, cố sức giữ chặt, tự kéo chính mình.



"Rắc rắc..."



Liên tiếp những âm thanh truyền đến, vô số cành cây bởi vì không chịu nổi

lực rơi xuống của hai người mà bị gãy, hai người cũng lăn như hồ lô, từ

trên tán cây một đường lăn xuống ngã trên mặt đất.



Trong giây lát ngã xuống mặt đất, Đường Phong cũng bất chấp sự đau đớn trên người, bật người lên tránh ra xa vài bước, hằm hằm nhìn Âu Dương Vũ.



Âu

Dương Vũ cũng trợn mắt nhe răng, nhưng động tác của hắn ưu nhã hơn

nhiều, thong thả đứng lên, phủi bụi trên người, lúc này mới chậm rãi cầm chiếc đai lưng đã cởi một lần nữa thắt lại.



Đường Phong theo dõi hắn nghiến răng nghiến lợi nói:



- Đai lưng của Âu Dương tiên sinh thật dài đó!



Vừa rồi cách hắn ít nhất vài trượng, vậy mà lại bị hắn dùng đai lưng trói lấy, quả thật là vô cùng nhục nhã!



Âu Dương Vũ cười nói:



- Eo của Âu Dương dài, cho nên dùng vải nhiều để mình trông tuấn lãng hơn một chút, lại không hề nghĩ còn có tác dụng như vậy... Đường công tử,

trên đầu ngươi có vài lá cây kìa.



Mũi Đường Phong phun ra hơi nóng, oán hận nhìn hắn một lúc lâu mới lấy hết lá cây trên đầu xuống, nghiến răng trèo trẹo nói:



- Âu Dương Vũ, bất kể thế nào, vừa rồi coi như bản công tử đã cứu ngươi một mạng,



- Không phải vậy.



Âu Dương Vũ lắc đầu:


Vừa rồi nếu không phải Đường Phong ra tay cứu giúp, nàng thật sự chết chắc rồi.



Đường Phong nhíu mày nhìn hai tay của Trang Tú Tú, đi tới phía trước nắm lấy

một cánh tay của nàng, toàn thân Trang Tú Tú run lên, cắn môi không phản kháng.



- Có chút đau, cố chịu đi.



Đường Phong đang nói

liền mạnh tay dùng lực, theo một tiếng rắc rắc vang lên, canh tay Trang

Tú Tú một lần nữa được bẻ khớp trở lại.



Một cánh tay kia cũng làm hắn như thế, phương pháp của Đường Phong nhanh gọn, Trang Tú Tú cũng kiên cường, không kêu một tiếng.



- Đây là đâu?



Đường Phong lúc kết thúc mới mở miệng hỏi.



Trang Tú Tú liếc nhìn hai người, kinh ngạc nói:



- Các ngươi không biết đây là đâu, sao còn nhảy xuống?



- Bằng thừa.



Đường Phong khinh khinh:



- Nếu biết thì nhảy xuống sao? Ta vốn nghĩ bay qua được.



Âu Dương Vũ sờ sờ mũi:



- Ta cũng vậy...



Trang Tú Tú bị lời nói của Đường Phong mà có chút tức giận nhưng cố nén, đổi

lại là nam nhân khác nói như vậy với nàng, nàng đã một kiếm đâm cho rồi. Nhưng thực lực Đường Phong không kém gì mình, hơn nữa lại vừa cứu mình

một mạng, nàng sao thể nổi giận?



- Vân Hải chi nhai! Nơi đây là hiểm cảnh lớn nhất trong Linh Mạch Chi Địa!



Trang Tú Tú mở miệng giải thích:



- Khoảng không trên đoạn nhai này là vùng biển mây, có tác dụng khống chế cương khí. Bất luận kẻ nào tới đây rồi đều không thể sử dụng cương khí. Trước đó ta cũng nghe nói nhưng chưa từng đến nơi này.