Vô Thường

Chương 625 : Phương pháp ra ngoài

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Sắc mặt của Đường Phong trong nháy mắt trầm xuống, đúng là hắn bách độc

bất xâm nhưng cũng không có nghĩa là hắn vĩnh viễn không bị trúng độc,

chỉ cần đốc tố cường liệt đến một mức độ nhất định thì vẫn có thể ảnh

hưởng đến hắn. Nếu không, lúc trước ở Thiên Tú đã không bị Phi Tiểu Nhà

chuốc thuốc mê dẫn tới một đêm ý loạn tình mê như vậy.



Nếu như

đúng lời Độc vương Thương Bất Khải này thì quả thật không phải là dọa

người suông. Nếu như hắn có thể chế ra độc dược có thể ảnh hưởng đến cao thủ Linh Giai thì Đường Phong sợ rằng bản thân mình cũng không thể

thoát được.



Nhưng cẩn thận cảm nhận một chút thì thấy thân thể

mình cũng không có dấu hiệu gì bất thường, như vậy thì chỉ có hai trường hợp. Một là Độc vương này chỉ khoác lác dọa người. Trường hợp còn lại

thì đúng là Đường Phong đã bị trúng độc nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra.



Đường Phong nghiêng về khả năng thứ hai! Dù sao thì người đã chết không có lý do gì lại đi gạt mình.



Tình tâm một chút rồi lại đọc tiếp, thấy Độc vương lại nói: “Đã ở trong Vân

Hải Chi nhai này thì ngươi cũng không thể vận công nhìn tình huống của

bản thân, tự nhiên không thể kết luận lời của lão phu là thực hay giả.

Bất quá chờ khi ngươi ra khỏi nơi này, có thể vận công sẽ biết được lão

phu không lừa dối ngươi.”



“Tin tốt là lão phu biết phương pháp có thể rời khỏi tuyệt cảnh này, nhưng đến lúc ngươi thoát được rồi thì hãy thay ta làm một việc. Lúc còn sống cả đời tạo nghiệp chướng, lúc còn

trẻ bị người nhà hãm hại, bước vào đầm Bách độc, đại nạn không chết, tu

được một thân độc công, lúc đại thành thì tâm tính đại biến, tàn sát

sinh linh, lúc cuối đời bị vây khốn tại chỗ này, cũng coi như là chết

cũng chưa hết tội! Lúc sống cũng không còn gì để luyến tiếc, chỉ có một

người con gái còn khiến ta bận tâm, tên là Thương Hàng Đình. Lần cuối

cùng lão phu gặp nó là lúc nó đã lập gia đình, gả vào một gia đình giàu

có thuộc hàng nhất lưu. Lão phu nghiệp chướng nặng nề, cũng không còn

mặt mũi để gặp lại nó nên không hề biết rằng phụ thân nó còn đang ở trên đời.”



“Khi ngươi thoát được khỏi nơi này, lão phu muốn ngươi đến thành Khổ Thủy tìm hiểu xem tình hình của nàng lúc này ra sao, nếu đang gặp khó khăn thì hãy ra tay tương trợ nàng ta, còn nếu sinh sống an

bình ngày qua ngày thì người không được phép làm phiền nàng. Độc trên

người ngươi trên đời này chỉ có nàng ta mới có thể giải được.”



Đọc đến đây trong lòng Đường Phong không khỏi chửi bới một hồi, chiêu này

của tên Độc Vương mặc dù cao nhưng hắn lại không tính đến vấn đề thời

gian.



Lúc lão ta rơi xuống Vân Hải Chi nhai thì cách hiện tại

cũng hơn trăm năm rồi, lúc đó nàng ta lập gia đình, qua trăm năm thì còn sống hay không là một vấn đề, hơn nữa dù bà ta còn sống thì sợ là một

lão bà bà lú lẫn, sao mà có thể giải độc cho mình được?



Nói cách

khác, nếu như bản thân mình trúng độc thật mà nữ nhân tên Thương Hàng

Đình kia đã chết rồi thì mình phải làm sao bây giờ? Lão Thương Bất Khải

này đúng là hại người ta đến thảm mà!



Mắng thì mắng. nhưng Đường Phong vẫn chăm chú đọc tiếp bởi vì Độc Vương còn nói cho hắn biết phương pháp rời khỏi nơi này.



“Phương pháp rời khỏi chỗ này ta giấu trong một sơn động cách đây ba mươi dặm

về hướng đông, ngươi có thể tới đó tìm kiếm, ngay ở phía dưới ba tảng đá lớn. Nếu không phải lão phụ bị vây khốn ở đây, không thể áp chế một

thân độc công, chỉ vài ngày nữa là người chết thân vong thì lão phu cũng không giao thứ này tay người khác, hậu bối, thật sự quá tiện nghi cho

ngươi rồi!”



Sau khi đọc hết qua một lượt, Đường Phong cảm thấy

bất đắc dĩ. Một cao thủ Linh giai trung phẩm chết hơn trăm năm trước lại có thể dắt mũi một tên hậu bối hơn trăm năm sau, nghĩ kiểu gì cũng

không thể thoải mái nổi.
có linh khí lượn lờ bao quanh, khí thế bức người. Bọn nó nhe cặp răng

nanh vàng khẽ kèm theo mùi tanh hôi rợn người. Cả hai linh thú rống giận một tiếng, hiển nhiên rất bực bội việc có người quấy rầy bọn chúng.



Một khắc sau, hai con linh thú liền dời mắt lên người Đường Phong đang đứng cách đó không xa, ầm ầm đánh tới tựa như hai tòa núi cao đang đổ sập về phía Đường Phong, mặt đất chấn rung từng đợt. hai cái tay gấu vĩ đại

một trái một phải vồ tới người Đường Phong.



Đường Phong nào dám

lơ là, nhanh nhẹn lùi về sau, nổ ầm một phát, mặt đất dưới chân hắn bị

chấn thành bốn năm mảnh, bụi bặm tung đầy trời.



Đường Phong nảy

lên không trung, tay phóng ra vài thanh phi đao nhắm vào con hùng bãi có hình thể lớn hơn, đồng thời quát to về hướng Trang Tú Tú:



- Dụ bớt một con qua chỗ khác.



Trang Tú Tú tuân lệnh, nhanh nhẹn nhảy từ trên cây xuống, một người một kiếm lao tới con hùng bãi có hình thể nhỏ hơn.



Đâm một nhát vào vị trí cổ của con linh thú, trường kiếm bị bẻ cong nhưng

vẫn không thể đả thương được con linh thú. Trang Tú Tú mượn lực cản đẩy

lùi về phía ngược lại, khó khăn lắm mới thoát được một chưởng của con

linh thú.



Sau khi nhanh chóng hạ xuống, Trang Tú Tú lại lần nữa

lao tới, đánh ra nhiều chiêu kiếm khác nhau, rất nhanh thu hút được sự

chú ý của con Hùng Bãi nhỏ hơn.



- Nữ nhân tốc, chạy đi, đánh nhau với nó làm gì?



Đường Phong một bên ứng phó với con còn lại, miệng gào lên.



Với công lực của Trang Tú Tú hiện tại mà đánh nhau với một linh thú cấp 6,

quả thực chính là hành động tự tìm lấy cái chết. Đường Phong cũng không

nghĩ nàng khờ dại như vậy, tự nhiên chỉ biết cứng rắn mà đánh lại.



Nghe Đường Phong hét lên một tiếng, cuối cùng Trang Tú Tú cũng thông suốt,

thuận tay đâm con linh thú kia mấy kiếm, rồi ngay sau đó quay đầu bỏ

chạy. Con linh thú kia bị chọc tức ngược lại cũng rất phối hợp, lắc lắc

cái mông đuổi theo Trang Tú Tú.



Nhìn thân hình Trang Tú Tú tả

xung hữu đột đầy linh hoạt trong rừng cây, kéo con súc sinh chạy theo

phía sau, Đường Phong cũng không chú ý tới nữa, quay đầu chuyên tâm đối

phó với con thú đang ở trước mặt mình.



Tuy rằng chỉ mới vừa giao

đấu, nhưng Đường Phong đã nhạy bén nhận ra ưu thế của con súc sinh này.

Nó có khí lực rất lớn, bàn chân to lớn vừa huy động, thế mạnh như vạn

quân, cuồng phong thổi qua hai bên má. Thoạt nhìn bề ngoài trông nó có

vẻ hơi ngốc nghếch hồ hồ, nhưng tốc độ của nó thực sự không chậm, hơn

nữa lại có ưu thế là da rất dày!



Nhìn kỳ thì đây là linh thú

thuộc hệ Thổ! Cùng loại với Chung gia ở Chung Sơn Đảo. Ngươi đánh nó, nó không có cảm giác đau đớn, nhưng nếu bị nó chụp một chưởng, kết quả

nhất định là bị tróc da nứt thịt.



Qua thời gian uống nửa chén trà nhỏ, phải giết chết nó, bằng không Trang Tú Tú sẽ bị giết chết! Tuy

rằng Đường Phong không thân thiết với nàng, thế nhưng cũng không nghĩ

bởi vì biện pháp sai lầm của mình mà khiến một người phải chết. Nếu nàng đã tín nhiệm mình, thì mình cũng nên đối xử với nàng tương tự như vậy.