When He Was Wicked
Chương 23 :
Ngày đăng: 15:40 19/04/20
" Con chắc Michael cũng sẽ viết thư, nhưng vì con coi mẹ là một người bạn rất rất thân thiết, con muốn tự mình viết để thông báo rằng chúng con đã lấy nhau. Mẹ có ngạc nhiên không? Con phải thú nhận là con có.
—của Nữ bá tước Kilmartin gửi Helen Stirling, ba ngày sau khi cô kết hôn với Bá tước Kilmartin
"Trông anh thật kinh khủng."
Michael quay người nhìn Francesca với một vẻ mặt tỉnh queo. "Và anh cũng chúc em buổi sáng tốt lành," anh nói, quay lại tập trung vào món trứng và bánh mỳ nướng.
Francesca ngồi vào chỗ đối diện anh ở phía bên kia bàn ăn sáng. Cuộc hôn nhân của họ đã bước sang tuần thứ hai; Michael đã dậy sớm sáng hôm đó, và khi cô tỉnh dậy, giường bên phía anh đã không còn ấm.
"Em không đùa đâu," cô nói, cảm thấy sự lo lắng làm cho trán mình nhíu lại thành các nếp nhăn. "Anh trông khá nhợt nhạt, và anh thậm chí còn chẳng ngồi thẳng. Anh nên về lại giường và nghỉ ngơi một chút."
Anh ho, rồi lại ho, cơn ho thứ hai làm người anh co lại. "Anh ổn," anh nói, mặc dù câu đó phát ra như một tiếng thở hổn hển.
"Anh không ổn."
Anh đảo mắt. "Mới lấy nhau hai tuần, và em đã—"
"Nếu anh không muốn có một cô vợ hay cằn nhằn, anh đã không nên lấy em," Francesca nói, ước lượng khoảng cách giữa chiếc bàn và kết luận cô không thể với tay đủ xa để sờ vào trán anh xem có sốt không.
"Anh ổn," anh nói chắc chắn, lần này anh cầm tờ The London Times lên—nó đã cũ vài ngày, nhưng cũng là cập nhật nhất họ có thể trông đợi tại những hạt biên giới Scotland này—và quyết định lờ cô đi.
Hai người đều có thể chơi trò đó, Francesca kết luận, và cô bỏ hết sự chú ý vào cái công việc đầy thử thách là phết mứt lên bánh của mình.
Ngoại trừ việc anh lại ho.
Cô ngọ ngoạy trên ghế, cố không nói gì cả.
Anh lại ho, lần này phải xoay khỏi cái bàn để có thể gập người xuống một chút.
"M—"
Anh ném cho cô một cái nhìn quyết liệt làm cô ngậm chặt miệng lại.
Cô nheo mắt.
Anh nghiêng đầu theo một cách lịch sự đến mức đáng ghét, và rồi làm hỏng hẳn ấn tượng đó khi người anh lại run lên bần bật với một trận ho khác.
"Đủ rồi," Francesca tuyên bố, đứng dậy. "Anh sẽ quay lại giường. Ngay bây giờ."
"Anh ổn," anh gầm gừ.
"Anh không ổn."
"Anh—"
"Ốm," cô chen ngang. "Anh ốm, Michael. Bệnh, yếu, mắc dịch, anh ốm. Như một con cún. Em không hiểu làm cách nào em có thể nói điều đó rõ ràng hơn nữa."
"Anh không mắc dịch," anh lẩm bẩm.
"Không," cô nói, vòng sang bên kia bàn và túm lấy cánh tay anh, "nhưng anh bị sốt rét, và—"
"Đây không phải là sốt rét," anh nói, đấm đấm ngực khi anh lại ho lần nữa.
Cô kéo anh đứng dậy, một công việc cô không thể hoàn thành mà không có chút sự trợ giúp của chính anh. "Sao anh biết được?" cô hỏi.
"Anh chỉ biết thế thôi."
Cô dẩu môi."Và anh nói dựa trên sự tinh thông nghề y, có được nhờ—"
"Nhờ đã bị căn bệnh đó trong hầu hết cả năm," anh chen vào. "Không phải là sốt rét."
Cô đẩy anh về phía cánh cửa.
"Ngoài ra," anh phản đối, "còn quá sớm."
"Sớm cho cái gì?"
"Súp loãng?" anh hỏi.
Cô gật đầu, ghé một cái thìa vào môi anh. "Có nguội quá không?"
Anh nhấp một chút, rồi lắc đầu. Nó thậm chí cũng chẳng thể coi là ấm, nhưng anh không nghĩ mình có thể chịu được cái gì quá nóng, đằng nào cũng thế.
Cô cho anh ăn trong im lặng khoảng một phút gì đó, và rồi, khi anh nói anh đã ăn đủ, cô đặt cái bát xuống, cẩn thận đậy cái nắp lên, mặc dù anh nghĩ cô sẽ muốn gọi một bát mới cho bữa sau. "Anh có sốt không?" cô thì thầm.
Anh cố nở một nụ cười ra vẻ không thèm quan tâm. "Anh chả biết."
Cô với tay ra và sờ vào trán anh.
"Chưa có thời gian để tắm," anh lẩm bẩm, xin lỗi vì gương mặt nhớp nháp của mình, mà không phải thốt lên cái từ mồ hôi trước mặt cô.
Cô chẳng tỏ vẻ gì là đã nghe thấy cố gắng pha trò của anh, thay vào đó cô chỉ nhíu mày khi áp sát hơn bàn tay trên trán anh. Và rồi, một cách nhanh nhẹn đến mức làm anh ngạc nhiên, cô đứng dậy và cúi xuống trên đầu anh, đặt môi vào trán anh.
"Frannie?"
"Anh còn nóng," cô nói, gần như chỉ là một hơi thở. "Anh nóng!"
Anh chẳng làm gì mà chỉ chớp mắt.
"Anh vẫn sốt," cô nói vẻ hào hứng. "Anh không hiểu sao? Nếu anh vẫn còn sốt, thì không thể là sốt rét được!"
Trong một chốc anh không thể thở nổi. Cô nói đúng. Anh không thể tin là anh đã không nghĩ ra, nhưng cô nói đúng. Những cơn sốt rét luôn biến mất vào buổi sáng. Chúng tấn công lại vào ngày hôm sau, tất nhiên, và thường với sức mạnh kinh khủng, nhưng chúng luôn biến mất, cho anh một ngày trì hoãn trước khi một lần nữa hạ anh đo ván.
"Nó không phải là sốt rét," cô lại nói, đôi mắt sáng ngời lên một cách đáng ngờ.
"Anh đã bảo em là không phải," anh nói, nhưng ở bên trong, anh biết sự thật—Anh đã không chắc chắn đến thế.
"Anh sẽ không chết," cô thì thầm, môi dưới cắn giữa hai hàm răng.
Đôi mắt anh hướng lên mắt cô. "Em lo là anh sẽ?" anh khẽ hỏi.
"Tất nhiên là em lo," cô trả lời, không còn cố gắng giấu đi âm thanh nghẹn ngào trong giọng mình. "Chúa ơi, Michael, em không thể tin anh—Anh có biết là em—Ôi, vì Chúa."
Anh chẳng hiểu cô vừa nói gì, nhưng anh có cảm giác nó cũng không tệ.
Cô đứng dậy, lưng ghế cô va vào tường. Một cái khăn vải đã để sẵn bên bát súp; cô vớ lấy nó và chấm lên mắt.
"Frannie?" anh thì thầm.
"Anh đúng là đồ đàn ông," cô nói và cau mặt.
Anh chẳng thể làm gì ngoài việc nhướng mày trước câu nói đó.
"Anh phải biết là em—" Nhưng cô ngừng lại, tự ngắt lời mình.
"Gì thế, Frannie?"
Cô lắc đầu. "Chưa được," cô nói, và anh có cảm giác cô đang nói với chính mình hơn là nói với anh. "Sẽ sớm thôi, nhưng chưa được."
Anh chớp mắt. "Em nói gì cơ?"
"Em phải ra ngoài," cô nói, lời nói của cô cụt lủn và đột ngột một cách kỳ cục. "Có một chuyện em cần phải làm."
"Vào lúc tám rưỡi sáng?"
"Em sẽ quay về sớm," cô nói, vội vã bước ra cửa. "Đừng có đi đâu đấy."
"Ừm, khỉ thật," anh cố nói đùa, "thế là đi tong kế hoạch đi gặp nhà vua của anh."
Nhưng Francesca đang quá bận bịu với suy nghĩ của mình đến nỗi cô thậm chí chẳng thèm chọc ngoáy câu đùa khá tệ hại của anh. "Sớm thôi," cô nói, câu nói phát ra giống một lời hứa đến lạ lùng. "Em sẽ về sớm thôi."
Tất cả anh có thể làm là nhún vai và nhìn cánh cửa khi cô khép nó lại phía sau lưng mình.