Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 16 : Biện pháp hủy hôn

Ngày đăng: 04:08 20/04/20


Edit: ss gau5555



Beta: ss Vi Tiểu Bảo



Ngày hôm sau, Thanh Phong viện lại lần nữa trình diễn cảnh tượng

huynh muội lưu luyến chia tay khoa trương. Nhưng may mắn là diễn ra

không bao lâu. Nếu không, bọn người hầu trong Thanh Phong viện sẽ có một đống miệng sùi bọt mép, run rẩy ngã xuống đất.



Chỉ thấy Phượng Hiên cùng muội tử bảo bối sau khi nói tạm biệt, mới

đi chỉ có ba bước đã quay đầu lại, trên gương mặt tuyệt mỹ tinh xảo tràn đầy tình cảm không muốn, đối với tiểu Phượng Vũ đang chậm rãi vẫy tay

nhìn theo, hắn la lớn:



“Vũ nhi —— chờ ca ca trở về nha, muội

nhất định phải chờ ca ca! Ta sẽ trở về ! Ta nhất định sẽ trở về ——! Ta

thật sự sẽ trở lại ——!”



Mấy lần “Trở về” làm cho chúng nô bộc đầu óc choáng váng, mà tiểu

Phượng Vũ chạy ra vài bước, sau đó dừng lại vung khăn tay, tiếp theo

khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của nàng nhất thời suy sụp, thu hồi

tay, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn khăn tay, hai mắt đầy lệ, khóc nhìn

Phượng Hiên nức nở hô:



“Ca ca ——! Muội sẽ chờ huynh, muội nhất định sẽ chờ huynh ——! Huynh nhất định phải trở về sớm một chút a ——!”



Chúng nô bộc trên đầu có một đám quạ bay qua. Phượng Địch không nói

gì nhìn trời, mà Phượng Tiêu nhìn thiếu chủ kia tuy gương mặt suy sụp,

nhưng mà lại cười híp mắt. Nhìn lại tiểu thư, đây chẳng qua là chuyển

nước mắt, mà nước mắt như thế nào cũng không rơi xuống được, than nhẹ

một tiếng: A, hai vị tiểu chủ nhân quả nhiên đang đùa, đây không phải

trình diễn tình nhân ly biệt mấy ngày hôm trước đoàn kịch hát nhỏ mới

biểu diễn qua sao?!



Lúc này Phượng Hiên đi xa nhà, trong Phượng phủ luôn luôn chỉ có

Phượng Vũ tiễn hắn. Bộ tộc Phượng thị từ trước đến nay đối với nữ tử

trong tộc yêu cầu rất nghiêm khắc, phải tuyệt đối làm tiểu thư khuê các, đại môn cũng không được ra, cổng trong cũng không được bước, học võ lại càng không thể. Không có ai ngoài Phượng Hiên sau lưng mọi người ngầm

trộm dạy võ công cho Phượng Vũ. Phượng Vũ có thể nói là hoàn toàn dựa

theo yêu cầu của tộc mà làm. Hơn nữa, nàng lại cùng với các huynh tỷ

khác không thân. Cho nên, nàng trên cơ bản là ngay cả Thanh Phong viện

cũng không ra. Cũng bởi vậy, hai huynh muội cáo biệt chỉ giới hạn ở

trong Thanh Phong viện.



Phượng Hiên lần này đi trước đến Phượng Châu, vẻn vẹn chỉ dẫn theo

hai người Phượng Tiêu cùng Phượng Địch. Ba người đi đến cửa chính của

Phượng phủ, nhảy lên ngựa của mình, không trì hoãn nữa liền lên đường.
sinh năm vị trưởng lão lại rất mê tín, hết sức tin cậy hiện tượng quẻ

này, đến lúc đó sẽ tìm thầy tướng số vừa may xuất hiện, nói chút lời

thích hợp. . . . . .” tiểu Phượng Vũ nhìn ra ca ca đã có biện pháp rồi,

liền không nói tiếp.



Vì thế, hai người nhìn nhau cười. Hai dung nhan tuyệt sắc làm cho cả

phòng đều phát sáng lên, cùng với khuôn mặt người hầu bên cạnh hơi chịu

kích thích đã biến thành ánh sáng đối lập.



Thật sự nhịn không được, Phượng Địch nhỏ giọng hỏi Phượng Tiêu: “Thiếu chủ còn dạy tiểu thư loại sự tình này?”



Phượng Tiêu bị đả kích nặng nề mặt chuyển sang nhìn hắn, chậm rãi gật gật đầu, khiếp sợ mà thẫn thờ. Trong ngày thường dù sao vẫn thấy thiếu

chủ dạy tiểu thư các loại mưu kế. Nhưng hắn nghĩ đến tiểu thư ngọt ngào, đáng yêu, đối đãi với hạ nhân cực kỳ thân thiết hòa ái căn bản không

nhớ kỹ bao nhiêu, còn từng lo lắng tiểu thư quá đơn thuần, thiện lương,

tương lai đừng bị người lừa. Nào biết đâu rằng lúc cần ngoan thì ngoan,

còn lại tiểu thư hoàn toàn là chân truyền của thiếu chủ, không chút thua kém! Về sau, tiểu thư sẽ không thay đổi thành một người cực kỳ khủng bố chứ!? Hắn đang lo lắng. Song, chuyện này đều là dư thừa. Phượng Vũ đối

với người chọc tới mình không bao giờ so đo, nhưng mà một khi bất lợi

với ca ca của mình, hoặc thương tổn tới một người mà nàng cho rằng là

người một nhà thì mới có thể xuống tay ngoan độc, quyết không lưu tình.



Lúc sau, kế hoạch hủy hôn ở trong đầu Phượng Hiên đảo qua ba lần.

Càng suy nghĩ chi tiết, càng chu toàn vạn phần, chu đáo, đối với muội tử bảo bối là vừa lòng quá mức. Nhớ tới Lâm tuyết Thiến kia, Phượng Hiên

khinh thường bĩu môi, trong lòng hừ một tiếng. Có lẽ muội tử không nhớ

rõ, nhưng mà hắn (Phượng Hiên) còn nhớ rõ rành mạch, Lâm tuyết Thiến

từng đã tới Phượng phủ, cùng với các nữ tử khác Phượng gia, thừa dịp

Phượng Hiên không ở đây, đã dẫn đầu chạy đến Thanh Phong viện chỉnh muội tử bảo bối của hắn, lại bóp, lại nắm, còn biến Vũ nhi cả thân ướt sũng, làm cho muội tử phát sốt ba ngày ba đêm. Nếu không phải trước khi mình

trở về nàng ta đã về Lâm Châu rồi, thì hắn lúc ấy tuyệt đối sẽ giết nàng ta. Hừ, vốn định khi hắn mười sáu tuổi đoạt được ngôi vị tông chủ, sẽ

lần lượt thu thập. Song, hiện tại đưa tới cửa để cho hắn báo thù, làm

sao có thể buông tha! Dám khi dễ muội muội của hắn, còn vọng tưởng gả

cho hắn (Phượng Hiên). Tốt! Chờ trở thành người không rõ người, vĩnh

viễn không ai thèm lấy đi!



Bên này Phượng Hiên nghĩ kỹ tính kế người như thế nào. Bên kia, mới

bảy tuổi Tề Hiểu Nhã đang nghĩ như thế nào mới có thể thực hiện ý niệm

độc ác trong lòng mình đã quay đi quay lại trăm ngàn lần trong đầu ——

đem biểu muội Cốc Nhược Vũ vứt bỏ. Cuối cùng nó quyết định, tại lần này

trên đường đi đến Phượng Châu nhất định tìm được cơ hội hoàn thành ý

nghĩ này.



Vì thế, sự đời thích đùa bỡn người bên trong bàn tay đơn giản giống

như ăn cơm. Phượng Hiên không biết tiểu nương tử hồn nhiên thiện lương

thân ái tương lai được hắn nâng niu trong lòng bàn tay sợ nát, ngậm

trong miệng sợ tan gặp nguy hiểm!