Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu
Chương 17 : Lòng dạ độc ác
Ngày đăng: 04:08 20/04/20
Edit: Tiếu Ngu Ngốc
Beta: ss gau5555
Phượng Châu, mạch máu kinh tế chủ yếu
đều nắm giữ ở trong tay bộ tộc Phượng thị. Chuyện đó cũng có thể nói có
tiền chỉ có thể là người của Phượng thị tộc. Phàm là người biết cố gắng, hiểu được cách buôn bán, bắt lấy thời cơ là tài năng, thì tại đây vẫn
có thể là địa phương tạo ra được bạc vạn gia tài. Đây cũng chính là Thải Đô trong thành Đông Thịnh. Đây cũng là nguyên nhân người trong thành
này được xưng tụng phú gia đình.
Chủ nhân
Thịnh thị không phải ai khác, đúng là cữu cữu (cậu ruột) của Cốc Lương
Thừa-Thịnh Phú Dân. Thịnh Phú Dân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có được thành tựu như ngày hôm nay có thể nói rất không tồi. Cốc Lương
Thừa bốn tuổi mất đi song thân, sau đó sinh trưởng dưới sự săn sóc của
cữu cữu. Trước đó Thịnh gia còn chưa giàu có, Thịnh Phú Dân cố gắng nắm
bắt thời cơ, khi Cốc Lương Thừa còn ở tại đây kỳ thật chẳng khác nào
một nô bộc, phàm là toàn bộ các việc sinh hoạt đều do hắn làm, mà lúc
Cốc Lương Thừa mười bốn tuổi thì Thịnh gia giàu có. Thịnh Phú Dân sợ Cốc Lương Thừa sau này sẽ đòi chia tài sản liền tìm lý do cho tiền hắn chỉ
đủ dùng ba ngày, đuổi hắn ra khỏi nhà.
Cốc Lương Thừa rời khỏi Thịnh gia, may
mắn lúc tiêu sạch tiền thì lại tìm được việc lặt vặt trong tửu lâu để
kiếm sống. Sau đó đi theo đến phòng bếp bắt chước đầu bếp học trù nghệ.
Hắn là người thành thật thiện lương, không có cảm giác là bị cậu đuổi ra khỏi nhà. Ngược lại, cho rằng cậu là bởi vì hắn đã trưởng thành cho nên để hắn đi ra bên ngoài kiếm sống. Vì thế, ở trong tửu lâu được bao ăn,
bao ở hắn cảm kích gia đình cậu đã nuôi hắn lớn lên, liền đem tiền kiếm
được, mỗi tháng đúng hạn giao toàn bộ cho Thịnh Phú Dân. Hắn không biết
rằng số tiền kia còn kém với cả số tiền mà Thịnh Phú Dân kiếm được một
canh giờ, vẫn nghĩ là noi theo Thịnh Phú Dân là không sai.
Về phần việc hôn nhân của Cốc Lương
Thừa, do là từ nhỏ đã quyết định. Vốn Thịnh Phú Dân căn bản không định
bụng trông nom việc này, nhưng mẫu thân ông là người duy nhất yêu thương Cốc Lương Thừa tại Thịnh gia. Dưới sự thúc giục nhiều lần của bà, Thịnh Phú Dân không tình nguyện đành giúp Cốc Lương Thừa cử hành hôn lễ cực
kỳ đơn sơ .
Chỉ thấy Mai pPương nhìn chung quanh một chút, sau đó đưa lỗ tai thấp giọng nói với Tề Hiểu Nhã một chút. Nghe
xong, Tề Hiểu Nhã mặt mày hớn hở, hỏi câu: “Vậy lúc nào thì động thủ?”
“Ngày mai đưa tang thì làm, khi đó dì nhỏ của các ngươi khẳng định không có thời gian lo lắng cho Nhược Vũ .”
“Uhm, Được.”
Nguyên lai Mai Phương rốt cục cũng không kiềm được dục vọng trong lòng mình, quyết định ngày mai lúc đưa tang
thì hai mẹ con tìm cơ hội liên thủ vứt bỏ tiểu Cốc Nhược Vũ.
Tiểu Cốc Nhược Vũ xa xa trông thấy dì
Hai cùng biểu tỷ tươi cười. Không rõ vì sao nụ cười của bọn họ thoạt
nhìn lại cổ quái như vậy, vặn vẹo như vậy, nó còn nhỏ không biết kế
hoạch ác độc của hai người, cũng không biết chính mình sẽ bởi vì người
nào đó mà hữu kinh vô hiểm vượt qua một kiếp.
Cùng thời khắc đó, “người nào đó” mặt
mày hớn hở ngồi trên lưng ngựa, lắc lư tiến nhập Thải Đô. Ba ngày trước, Phượng Hiên và Phượng Tiêu ở Phượng Châu cùng Phượng Địch hẹn nơi gặp
mặt. Hôm nay mọi việc đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội, tâm tình của hắn
(Phượng Hiên) khoái trá đi vào Thải Đô, chuẩn bị tốt để chỉnh sửa người
mình sớm muốn thu thập .
Trên đường đi đến chỗ ở của chủ nhân
Phượng gia, Phượng Hiên phe phẩy cây quạt, cười cười liếc đám người đi
lại bên đường. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên đứa trẻ nuôi chỉ có vài
ngày năm đó ở Thải Đô này, không khỏi tiếc nuối nổi lên, tiểu oa nhi hẳn là có thể đi đường được rồi! Không biết nó sống được tốt không, nhìn
tình hình, nó hẳn là được ba tuổi rồi! Ai, nếu để cho hắn nuôi, hiện tại là có thể bắt đầu dạy nó đọc sách viết chữ rồi! Phượng Hiên trong lòng
rất là muốn bóp cổ tay, nghĩ rằng nếu có thể gặp mặt thấy nó thì tốt
rồi, nếu như có thể gặp lại, lần này hắn nhất định sẽ nhanh, ngoan,
chuẩn, quyết không kéo dài đem nó mang về nhà, ai cũng không được mang
đi! Nhưng, tiểu oa nhi lớn lên hình dáng ra sao rồi ? Nếu gặp lại mà
nói…, mình có thể nhận ra nó sao?