Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu
Chương 68 :
Ngày đăng: 17:10 19/04/20
Jason Arnott đã định ở yên trong nhà ngày thứ Sáu và chuẩn bị bữa ăn tối đơn giản cho mình. Như đã tính trước trong đầu, ông ta bảo bà giúp việc đi mua đồ, và bà ta đã trở về với lườn cá bơn, xà lách xoong, đậu Hà Lan và bánh mỳ giòn kiểu Pháp mà ông ta đã yêu cầu. Nhưng khi Amanda Coble điện thoại lúc năm giờ để mời ông ta đến ăn tối tại câu lạc bộ Rigewood Country cùng với Richard và bà, ông ta đã vui vẻ nhận lời.
Vợ chồng Coble là loại người giống như Arnott, rất giàu nhưng không kiêu kì, rất vui tính và lịch sự. Richard là một chủ ngân hàng tầm cỡ thế giới và Amanda là một nhà thiết kế nội thất. Jason quản lý tốt công việc riêng tư của mình và rất thích trò chuyện với Richard về những vụ mua bán trả tiền sau và thị trường ở nước ngoài. Ông ta biết Richard tôn trọng sự phán đoán của ông ta và Arnott đánh giá cao kiến thức của ông ta trong lĩnh vực cổ vật.
Ông ta tin chắc họ sẽ khiến ông khuây khỏa sau thời gian mệt nhọc ông ta vừa trải qua ở New York ngày hôm qua với Vera Todd. Ngoài ra ông ta đã gặp nhiều người lý thú thông qua vợ chồng Coble. Thực ra, nhờ họ ông ta đã thực hiện một vụ trộm thành công nhất ở Palm Spring cách đây ba năm.
Ông ta chạy xe tới trước của câu lạc bộ đúng lúc vợ chồng Coble giao xe họ cho nhân viên bãi đậu. Ông ta theo sau họ đi qua tiền sảnh, rồi chờ đợi trong lúc họ chào hỏi một cặp vợ chồng có vẻ phong nhã đang ra về. Ông ta nhận ra ngay người đàn ông. Thượng nghị sĩ Jonathan Hoover. Ông ta đã hai lần tham dự bữa ăn tối với các chính trị gia trong đó có Hoover nhưng họ chưa từng dối diện với nhau.
Người phụ nữ ngồi trong một chiếc xe lăn nhưng trông vẫn còn có vẻ như một bà hoàng trong bộ dạ phục màu xanh sẫm với một chiếc váy vừa chạm phía trên đôi giày cổ cao có dây buộc. Ông ta đã từng nghe nói bà Hoover bị liệt chân, nhưng chưa hề trông thấy bà. Với con mắt ghi nhận ngay chi tiết nhỏ nhặt nhất, ông ta để ý thấy vị trí hai bàn tay của bà, siết chặt vào nhau, che dấu một phần các khớp ngón tay sưng phồng.
Bà chắc hẳn là một giai nhân khi còn trẻ, trước khi mắc phải chứng bệnh này, ông ta nghĩ trong lúc quan sát nét mặt vẫn còn thanh tú, nổi bật nhất là đôi mắt màu ngọc bích.
Amand Coble chợt ngước mắt lên và trông thấy ông ta.
Amand Coble chợt ngước mắt lên và trông thấy ông ta.
- Jason, ông đã đến rồi. - Bà vẫy tay gọi ông ta lại và giới thiệu mọi người với nhau. Chúng tôi đang nói chuyện về hai vụ giết người khủng khiếp ở Summit sáng hôm nay. Cả hai người, thượng nghị sĩ Hoover và Richard đều biết đến luật sư Mark Young. - Rõ ràng đây là một vụ thanh toán mafia. Richrd Coble tức giận nói.
- Tôi đồng ý. – Jonathan Hoover nói- và ông thống đốc cũng nghĩ như vậy. Tất cả chúng ta đều biết ông ta có nhiều mối quan hệ vững chắc với giới tội phạm trong tám năm gần đây, và bây giờ chúng ta cần Frank Green tiếp tục công việc thật tốt. Tôi có thể nói vói quý vị điều này "Nếu Weeks đang bị xét xử trong một tòa án tiểu bang quý vị có thể đoán chắc tổng biện lý đã đã hoàn tất việc thương lượng, đã có được lời khai của Haskell và những vụ sát nhân đó đã không bao giờ xảy ra. Và lúc này Royce, người đã làm hỏng bét toàn bộ vụ này, đang muốn trở thành thống đốc. Chắc chắc chắn không được nếu tôi có thể ngăn chặn!
- Jonathan. - Grace Hoover thì thầm với vẻ trách móc. - Bà có thể nói đây là một năm tuyển cử, phải không, Amanda? - Trong lúc mọi người mỉm cười, bà nói thêm. - Bây giờ chúng tôi không thể giữ quý vị lâu hơn nữa.
- Vợ tôi vẫn luôn luôn kèm cặp tôi kể từ khi chúng tôi quen biết nhau, năm đầu tiên ở trường đại học. - Jonathan Hoover giải thích với Jason. - Rất mong được gặp lại ông, ông Arnott.
- Ông Arnott, có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau? - Grace Hoover đột nhiên hỏi.
Jason cảm thấy hệ thống báo động trong đầu ông ta kích hoạt. Nó đang phóng ra một cáo giác nghiêm trọng.
- Tôi không nghĩ vậy. - Ông ta từ từ trả lời.
Mình chắc chắn vẫn còn nhớ, ông ta nghĩ. Vậy thì điều gì khiến bà ta nghĩ hai người đã gặp nhau?
- Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi có cảm tưởng tựa hồ tôi biết ông. Chà, chắc là tôi đã nhầm. Xin chào.
Mặc dầu vợ chồng Coble vẫn là những con người lý thú như thường lệ và bữa ăn tối thật ngon, trong suốt buổi tối Jason ước gì được ở nhà một mình và nấu món lườn cá bơn.
Khi ông ta trở về nhà lúc mười giờ rưỡi, cả ngày hôm nay của ông ta lại càng thêm tệ hại lúc lắng nghe tin nhắn trong máy điện thọai. dù tin nhắn của Kery McGrath, tự giới thiệu là phụ tá công tố viên quận Bergen, cho ông ta số điện thoại của cô, yêu cầu ông ta gọi tới nhà cô cho đến mười một giờ đêm nay hoặc sáng sớm ngày mai.
Cô giải thích rằng cô muốn nói chuyện với ông ta một cách không chính thức về người bạn láng giềng quá cố của ông ta, nạn nhân của vụ án mạng, Suzanne Reardon.