Xuân Yến
Chương 13 : Kỳ chiếu thư tín và sáng tác (2)
Ngày đăng: 00:56 19/04/20
Trong không gian
tổn thương ấy, trong phòng trọ đóng cặn những chất thải và cáu ghét, lưu cữu mùi vị ham muốn tiếng vọng và ký ức của người lạ, tôi bắt tay vào
viết một cuốn sách mới.
Trên chiếc bàn viết bong sơn kê
bên cửa sổ linh kinh sách vở, tách trà, gạt tàn, thuốc lá, chai rượu,
bút viết các loại, giấy nhớ, hoa quả và sô cô la. Tôi không ăn quà vặt
nào khác, không có nhiều đam mê với thức ăn. Làm việc nghỉ ngơi theo quy củ, sáng 6 giờ ngủ dậy, sang quán nhỏ gần đấy uống sữa đậu nành. Bữa
điểm tâm là một bát cháo nóng. Về phòng, bắt đầu viết. Bữa trưa gọi cơm
đến tận nơi. Ăn xong chợp mắt chừng hai mươi phút rồi mải miết làm việc
đến tầm 6 giờ chiều. Giữa khoảng thời gian đó uống rất nhiều trà mạn và
liên tục hút thuốc.
Bữa tối ở ngoài. Thả bước khá lâu
quanh khu thành cũ. Đôi lúc đến quán bar trang hoàng diêm dúa uống một
cốc rượu mạnh địa phương, xem dân bản xứ gào rống karaoke trong căn
phòng nhập nhoạng ánh đèn.
Đêm khuya trở lại quán trọ,
tắm nước nóng trong phòng tắm lốm đốm vết gỉ. Nước nóng bốc hơi ngùn
ngụt, lâu lâu lại cầm vòi sen xịt vào tóc, lưng, vai, bụng, đùi, bắp
chân. Thiếu vắng vuốt ve và âu yếm, tấm thân cô đơn chẳng khác nào ao
nhỏ thả bạt ngàn bèo cái, trong ruột toàn những tĩnh lặng và tù đọng.
Cũng là một dạng rữa nát, tôi cho là thế. Trong sinh hoạt và trong công
việc, tôi thường lẫn lộn giới tính của mình. Đôi lúc cảm thấy mình là
một tổng thể nam và nữ. Đôi lúc lại cảm thấy mình phi giới tính.
Cuối cùng rúc tấm thân đã tắm rửa sạch sẽ vào chiếc giường đơn trải
chăm đệm cứng quèo, cứ thêm một vòng tuần hoàn tất cả những hành vi kể
trên, thì lại hết thêm một ngày.
Lo âu và mất ngủ
khiến tôi nhiều hôm hút đến hai bao thuốc. Viêm hầu, viêm amidan, viêm
cuống phổi theo nhau hoành hành, nhưng kể cả thế cũng không thuyết phục
nổi tôi cai thuốc. Con người ta mà bắt đầu tiếc mạng sống thì tức là đã
đến lúc suy tàn, đây là câu một người đàn ông nói với tôi. Khi ấy tôi
đến phỏng vấn, ông ta mời tôi một điếu thuốc và hỏi, cô không cai thuốc
chứ? Không, tôi đáp. Tốt, ông ta nói, như vậy thì dù thời gian qua đi cô cũng vẫn trẻ trung. Ông ta là một ngôi sao điện ảnh hết thời, biết làm
thơ, đã từng hoạt động trong một nhóm nhạc, mắc chứng trầm cảm nặng. Nửa năm sau, ông ta chọn cách nhảy lầu tự tử. Rơi tự do từ tầng thứ 28
xuống nóc một chiếc Porsche. Chết ngay tại chỗ.
Tôi
không biết mình sẽ dừng chân ở đây bao lâu. Không biết bao giờ rời khỏi. Không biết phải làm thế nào mới đi được tới tận cùng thế giới.
Thành phố này đem lại cho tôi cảm giác an toàn khó tả, hơi hướm và tiết tấu
của nó, thăng trầm và nhịp điệu do nó mang lại thấm thía hoàn hợp với
nội tâm tôi. Có lẽ cuộc sống của tôi cần đến khai phá, thanh lọc, từ bỏ. Không nghi ngờ gì nữa, tôi biết chỗ thất bại của mình.
Cô là một phụ nữ sống trong thế giới hiện đại. Cô bước vào câu chuyện lúc
hai mươi bảy tuổi. Tạm thời đặt ở bối cảnh Thượng Hải đi. Thượng Hải là
thành phố đậm chất Trung Quốc nhất mà ta có thể gặp được ở vùng duyên
hải Đông Nam. Giống như một hòn đảo bế quan và cách biệt, lại như một
lãnh thổ không biên giới, quá khứ từng va chạm với và bị phương Tây ồ ạt tấn công, hiện tại bừng bừng tham vọng về kim tiền và theo đuổi vật
chất một cách vừa ráo riết vừa chán nản, tương lai như biển khơi dào dạt trên màu nền hư không. Nó là một thành phố bảo thủ vững vàng hoa lệ và
quyền lực, cũng là một thành phố kiêu ngạo tổn thương nhẫn tâm và bền
bỉ. Gánh trên vai một lịch sử đứt gẫy, biến đổi bởi một đám đông ý chí
bừng bừng mà tinh thần hoang mang.
Năm hai mươi bảy tuổi, Chu Khánh Trường sống ở Thượng Hải. Sứ mệnh bấy giờ của cô là yêu và
được yêu. Đây là một hành trình quan trọng nhưng không có nghĩa là duy
nhất và cuối cùng, chỉ là một trong mấy nhiệm vụ ít ỏi và tính định mệnh mà cô đặt ra cho một cuộc sống bình thường. Nó sắp tìm tới nơi.
Cầm bút trở lại sau ba năm gián đoạn, tôi không lựa chọn những chủ đề
rộng lớn và nhiều cao trào. Có lẽ tôi sẽ hướng về nội tâm của người bình thường, trong nội tâm đó cũng chứa đựng một thế giới sóng gió chìm nổi
lớn lao vô hạn. Tình cảm và tâm hồn của Chu Khánh Trường đã mở ra với
tôi từ lâu, qua vùng tưởng tượng và ám thị nào đó. Giống như vật chất
tối (*) trong vũ trụ, nó xuất hiện thế nào thì chẳng ai hay biết nhưng
quả thật nó đã huy động hết sự tồn tại và tĩnh tại trong không gian thời gian của mình, để đợi tôi tiến vào.
Đợi tôi đối chiếu, xác nhận, lắp ghép, thành hình cùng nó.
Lúc này.
Tôi trông thấy ánh mắt u uất ít niềm vui của cô, trông thấy bờ vai mỏng
manh, xương quai xanh gồ lên như đôi cánh, những sợi tóc dài ngan ngát
hương chân xỉ. Dáng cô chênh vênh, mỗi bước mỗi xa, thân thể và linh hồn bung ra âm thanh của sóng nước, ngọn lửa, dung nham, kim loại và hạt
giống.
Tôi trông thấy cô năm mười bốn tuổi vô ý bước vào
một đường hầm chỉ có thể dò dẫm độc hành, cuối đường thấp thoáng nguồn
sáng, bóng hoa và cánh chim. Dáng vẻ lẻ loi ương ngạnh đi xuyên qua đó
bằng tình yêu và ý chí.
Tôi trông thấy những con chữ lọt
xuống từ kẽ tay, kéo theo bấp bênh và u ám, vừa tuôn ta đã chảy chìm vào nước, nứt vỡ bòm bọp. Giống như một dạng chết chóc. Một dạng khai sinh.
Tôi trông thấy sự bất lực của mình.
Tôi nhận ra rằng lúc này, ba người chúng tôi – một phụ nữ xa lạ nơi dị quốc tha hương đang hoài niệm, một cô gái trẻ trong tưởng tượng hư ảo, và
tôi – sở hữu những vận mệnh với khuôn dạng và thuộc tính vừa tách rời
vừa gắn bó. Mỗi người giống một bông trong cụm hoa trắng sum sê hình tán ô bung nở độ cuối xuân. Mỗi người tồn tại sinh sống ở một bình diện
cách biệt nhau về thời gian và không gian, chẳng qua chỉ để thể hiện thế gian này nhỏ nhoi về hình thức mà lại chứa đựng một tổ hợp sinh mệnh
lớp lang đầy ý nghĩa.
Và lúc này. Từng người chúng tôi đều đã xuất phát.