Xuân Yến
Chương 21 : Khánh trường chim trắng (1)
Ngày đăng: 00:56 19/04/20
Cảm thấy mình đang
già đi, cô thử tìm tòi điểm khác biệt cơ bản so với ngày trước thì phát
hiện ra rằng cách nhìn nhận sự vật của mình đã ít nhiều thay đổi. Như
thế mắt bỗng được rửa sáng, có người đúc rút như thế khi qua bên kia
tuổi ba mươi. Nhờ rửa sáng, họ thấy tràn lan khắp nơi toàn ảo ảnh và
vọng tưởng, thấy sự vật đều đang nằm trong quá trình từ từ phân hủy.
Phân hủy đến một mức độ nào đó thì tan tành rệu rã, một cội nguồn nguyên vẹn thuần túy lại xuất hiện. Đây là vòng tuần hoàn khép kín đầu cuối
rất dài, dài đến đâu và tần suất thế nào con người chưa tính toán được.
Nó thuộc vể bí mật thời gian.
Mắt được rửa sáng, con người nhận ra hạn chế của mình, cảm giác bất lực trổ nhánh đan kết quấn riết xuống tận gốc.Ta như người đi qua sợi dây thép
chăng giữa các tòa nhà chọc trời, thanh thăng bằng duy nhất chính là ý
chí. Thế giới như được tạo nên từ các khối xếp hình của con trẻ, đung
điêng chực đổ, rệu rã tan tành. Dưới chân là bóng tối sâu hút, bên tai
là tiếng gió rít gào, trên mây thảng hoặc vọng lại tiếng chim ríu rít,
toàn những bẫy rập bí ẩn không thể đo đếm được, ta cho rằng tứ chi và
thần kinh mình đã đủ mạnh mẽ, có thể trụ vững trong hoàn cảnh này. Bèn
nắm chặt công cụ duy nhất, hành động theo mách bảo của nội tâm. Bước
chân ra, dây thép rung bần bật bên dưới. Giống như lời cảnh báo thầm
lặng của số mệnh.
Ta tự nhận đang hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng rất có thể cuối cùng lại phát hiện ra rằng mình chỉ
sa vào một trò đùa ác nghiệt.
Chu Khánh Trường, từ rất
sớm, đã cảm nhận được sự hoang đường khi hoàn cảnh cá nhân và trật tự số mệnh bắt tay với nhau. Điều này khiến cô chọn cách nhìn nhận sự vật
theo hướng nghiêm khắc, cuối cùng trở thành một cô gái với vẻ mặt luôn
quật cường, tìm một con đường một lối đi riêng. Hoặc là, giống như Fiona bạn cô từng nói, Chu Khánh Trường không hợp với thế tục. Cô tự xây dựng nền tảng của mình, tuy hạn hẹp nhưng kiên định lạ thường. Không thay
đổi, không từ bỏ, không hoài nghi, không phủ nhận.
Làn việc trong ngành truyền thông. Mỗi lần một tuần đi ăm cơm chung tiền ai nấy trả.
Ấn định vào mỗi tối thứ Sáu, hàng ăn Quảng Đông. Nếu không phải đi công
tác, mọi người lại đúng giờ tụ tập, vun đắp tình cảm hỗ trợ công việc.
Nguyên tắc làm truyền thông là nội dung chương trình phải điều chỉnh
chóng kịp thời theo phản ứng của dư luận, mà truyền miệng với nhau nhiều khi lại là cách thức trực tiếp hiệu quả nhất. Khánh Trường và Fiona
cũng ở trong nhóm này. Thị xã Vân Hòa là nguyên quán của Khánh Trường,
phường Hoa Tường trực thuộc Vân Hòa là nguyên quán của Fiona, hai nơi
cách nhau không quá tám mươi cây số, có thể coi là đồng hương.
Họ là những người mạnh mẽ năng động, sau mấy năm lăn lộn ở Thượng Hải,
dấu vết gốc gác đều đã phai nhòa cả, không nhìn rõ từ đâu đến nữa. Tuy
nhiên, con đường đưa đẩy họ tới đây thì khác nhau. Fiona là học sinh
giỏi hạng nhất cấp tỉnh, thi đỗ vào khoa Ngữ văn Đại học Phúc Đán, lấy
bằng xong không muốn về quê nữa. Còn Khánh Trường, tốt nghiệp một trường bết bát trong tỉnh, đổi nghề vài lần, cuối cùng đến Thượng Hải mưu sinh sau khi trải qua một giai đoạn đặc biệt của đời người, là hôn nhân.
Fiona làm việc ở một tuần báo thời thượng có tia ra khổng lồ. Phỏng vấn chủ
yếu toàn những nhân vật thành công: ngôi sao điện ảnh, nghệ thuật gia,
tinh hoa doanh nhân, trí thức có ảnh hưởng, quan chức chính phủ... ra
vào những chốn danh giá, các câu lạc bộ và nhóm họp kín, trung tâm hàng
hiệu, khách sạn cao cấp, phòng tranh tiệc tùng và yến ẩm. Xoay hết một
vòng ấy, thay da đổi thịt. Trở thành người phụ nữ sành điệu của đô thị,
không còn là cô gái hồn hậu trải qua mười bảy năm đầu đời ở thôn quê
nữa. Tính cách sắc sảo hoạt bát, học hành và sự nghiệp đều nổi trội.
Khiếm khuyết duy nhất chỉ là cái tên nguyên quán trông đầy nhức nhối
trên chứng minh thư. Nguyên quán này đã thành ra trật trìa với cuộc sống hiện tại, nhưng lại là di sản lịch sử mà Fiona ghi khắc nhất.
Càng ý thức rõ ràng, càng nhiều ý chí để thay đổi. Fiona tự hoàn thiện bản
thân một cách kiên định, không tiếc sức mình. Bằng chứng đầy chiến tích
là đã đem tinh thần bền bỉ từng chinh phục tiếng Anh ra để học tiếng
Thượng Hải chuẩn. Hiển nhiên tiếng Thượng Hải chuẩn còn khó khăn hơn
nâng hạng tiếng Anh rất nhiều, vì tiếng địa phương đòi hỏi cao độ về
khẩu ngữ, tục ngữ, phát âm đặc thù. Nhưng giống như kết quả rèn luyện
tiếng Anh, tiếng Thượng Hải của Fiona về cơ bản không có chút sơ hở nào. Bản thân cô khó mà đong đếm được mình đã khổ công rèn giũa bao nhiêu để đạt được thành tích này, nhưng những người quen biết xã giao đều tưởng
Fiona là dân Thượng Hải như họ cả. Điều này rất có ý nghĩa với cô.
Nhưng điều Fiona coi trọng nhất, với Khánh Trường lại chỉ là thứ yếu.
2
Khánh Trường cảm thấy những trách nhiệm và trải nghiệm mà một người gánh trên mình mới là quan trọng. Đó chính là cội rễ của nguồn sáng sinh mệnh. Cô thường chú ý nhìn xem đường nét hình dáng bản thân hiện lên thế nào khi nguồn sáng ấy rọi vào người.
Cô kể với Thanh Trì một
quãng hồi ức thời niên thiếu. Mười bốn tuổi, cô là một thiếu nữ nổi
loạn, bất hòa với những người nuôi nấng mình, không chịu về nhà, thường
đồng. Nhất Đồng tuyệt nhiên không tim việc làm, ở nhà chơi game suốt
ngày suốt đêm, cắt đứt hoàn toàn mối dây liên lạc với thế giới bên
ngoài. Khánh Trường không ngại làm việc vất vả, chỉ không tài nào thích
ứng được với bầu không khí đấu đá căng thẳng hay làm gì cũng phải để ý
đến thái độ của người khác. Việc ăn nhờ ở đậu dạy cho cô một bài học
thực tế và phũ phàng, đó là thế thái rất nhạt nhẽo nhân tình rất lạnh
lùng.
Sáu tháng sau, cô dọn ra ngoài thuê nhà ở riêng, tự lo lấy cuộc sống và chi tiêu.
Ly thân được ba tháng, Nhất Đồng đến tìm cô.
Anh ở nhà, không cách nào rời khỏi gia đình, mảnh đời vô mục đích của
anh chỉ có chỗ dựa này thôi, anh phải giữ gìn. Cô chẳng qua chỉ là một
cuộc tao ngộ trong đời. Đây là hiện thực, chính xác, chân thực, tàn
khốc, không dính dáng gì đến tình yên hay tình thương. Mỗi người bọn họ
đều kháng cự một cách yếu ớt cuộc sống mà họ phải gánh vác. Cuộc hôn
nhân này về bản chất chính là một hành động kháng cự. Họ dùng nó để đột
phá một giai đoạn đặc biệt nào đó của đời mình, không liên quan gì đến
người kia cả.
Buổi tối anh ngủ cùng trên chiếc giường đơn trong căn phòng trọ của cô, giấc ngủ ập đến rất nhanh, như trẻ con. Cô không có ai để nương tựa, anh lại không thể làm điểm tựa cho ai,
nhưng được làn da và hơi thở ấm áp này bao bọc, cô bỗng nhận ra mình bơ
vơ vô cùng. Cô cần tình cảm nhưng không có được, đành giả vờ là không
cần. Lẻ loi cô độc cũng phải sống sót được ở thành phố xa lạ này. Cô cần tìm hiểu bản chất của tình yêu nhưng không sao tìm hiểu được, đành bắt
mình tin rằng nó không tồn tại.
Buổi sáng tỉnh dậy, xin phép nghỉ nửa ngày để nấu cơm cho anh. Họ bị ràng buộc bằng hôn
nhân, nhưng lại là cuộc hôn nhân rỗng tuếch, thậm chí hai bên chưa từng
chăm sóc lẫn nhau. Anh ăn cơm xong, ngập ngừng chốc lát rồi nói, ba mẹ
đả thông tư tưởng rồi, muốn em về. Ba mẹ sẽ mua nhà cho chúng mình. Cô
thoáng thấy nghi ngờ, sau khi chứng kiến cảnh ly thân giằng xé này, lẽ
nào hai bậc phụ mẫu thực sự muốn động tay động chân sắp xếp cho tương
lai của họ. Anh nói, xem nhà rồi, ở Phố Đông. Ba mẹ thanh toán đợt đầu,
những đợt sau chúng mình tự trả, nhả sẽ do ba mẹ đứng tên.
A! Đúng là người Thượng Hải, cặn kẽ chi li. Trả lần đầu thôi, các lần sau
thì bắt cô trả, coi như giúp họ mua căn nhà này. Đứng tên ba mẹ, giả sử
một mai ly hôn thì căn nhà nghiễm nhiên không dính dáng gì đến cô cả. Họ hiểu rõ rằng Nhất Đồng hiện thời không có thu nhập, tương lai cũng chưa chắc đã có. Đề phòng nhau đến như thế thì còn gì đáng tin tưởng mà
thương lượng. Họ có thể giữ cô lại, nhưng sẽ bắt cô làm trâu làm ngựa.
Cô lặng im, đứng lên, quay vào bếp rửa bát. Không nói lời nào.
Lòng đã nguội lạnh, như nham thạch. Cuối cùng cô ly hôn. Lấy chồng một năm, ở bên nhau được sáu tháng. Thoắt cưới thoắt bỏ. Trong cuộc hôn nhân này,
thứ cô mong thu hoạch là tình cảm, cuối cùng lại đúng như lời mẹ anh
từng nói, chỉ thông qua nó lấy bàn đạp nhảy sang bờ bên kia. Đây không
phải là điều cô ấp ủ về sự kết hợp của họ. Nhưng cuối cùng cô vẫn ở lại
Thượng Hải.
Tuổi trẻ sức sống dồi dào không nao
núng trước vất vả. Mới sẽ thay cũ, vết thương lành lặn tự lúc nào, không để lại đau đớn. Cô không ngạc nhiên về sự trơ lì vô cảm của mình mỗi
khi hoàn cảnh trở nên khó khăn hoặc biến động. Đổi việc. Đổi chỗ ở. Vào
một tạp chí, lương tăng, từ nơi xa xôi hẻo lánh dọn tới gần Tĩnh An Tự
sang trọng, thuê phòng ở một chung cư cao tầng ngay giữa khu vực sầm
uất. Bốn mươi mét vuông, giá thuê rất đắt. Cô thường xuyên làm việc ở
nhà, cần nơi thuận tiện đi lại và cơ sở hạ tầng xung quanh đầy đủ để
không cảm thấy gò bó. Giống như mọi phụ nữ độc thân sống một mình, cô
treo rèm sa cho cửa sổ, sửa bồn cầu rò nước, thay bóng đèn, nấu ăn trong bếp, vừa ăn vừa đọc tài liệu trước vô tuyến đang bật. Không trồng cây
cảnh hay nuôi thú cưng. Cô thường xuyên phải đi công tác, không thể chăm sóc cho sinh vật nào khác trong cuộc sống của mình. Bơ vơ trơ trọi ở
thành phố này, không bà con thân thích, cô phải tự lực sinh tồn.
Cần mẫn làm việc. Lĩnh lương trả tiền nhà, tiền đi lại, tiền mua sách mua
CD mua DVD mua cà phê mua bánh mì và các loại chi phí sinh hoạt khác.
Chưa bao giờ oán thán. Làm việc gì cũng phải cố gắng đạt đến tiêu chuẩn
tự đặt ra. Cá tính này cần thiết không kém gì tài năng. Khánh Trường
cũng sống dựa vào ngòi bút, khả năng viết lách không hề thua kém một
người học cao như Fiona. Cô hiểu rằng tất cả những công việc cô làm vì
sinh tồn thì đều vô nghĩa, không nên để lại vết tích. Nhưng cuộc đời con người ta, nhiều khi được định sẵn là sẽ hình thành nhờ những việc mà
nếu không để lại vết tích thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Cô còn hiểu rằng, tình cảm khó mà gặp được sự trân trọng tương xứng,
bèn dùng thể chất và ý chí để đấu tranh với hoàn cảnh, dùng hành động để giành lấy những thắng lợi lớn hơn từ hiện thực.
Cô trở thành người tin tưởng và cống hiến cho thực tế.