Xuân Yến
Chương 22 : Khánh trường chim trắng (2)
Ngày đăng: 00:56 19/04/20
2 giờ 50 phút
chiều. Đúng giờ, cô có mặt tại quán cà phê ở tầng trệt tòa nhà CBD. Công ty của người kia ở tầng trên. Sau gần hai tiếng đồng hồ lơ lửng giữa
không trung và xóc nảy trên đường, uống một tách cà phê nóng thơm ở quán là sự thu xếp chu đáo. Có lẽ anh ta cũng muốn nhân cơ hội này thư giãn
một chút nên không hẹn gặp cô ở văn phòng, cô nghĩ.
Khánh
Trường đến sớm mười phút. Vào nhà vệ sinh,vã nước lên, rửa thật sạch mặt và các ngón tay, tẩy trôi bụi đường để đầu óc được tỉnh táo. Trong
gương hiện lên khuôn mặt một Khánh Trường của tuổi hai mươi bảy. Kiểu
tóc dài buông xõa vẫn duy trì từ thời thiếu nữ, rẽ và chải thẳng không
trang sức, tóc dày đen khỏe khoắn. Sơ mi trắng cổ lá sen, quần denim,
giày thể thao, phong cách trung tính. Sau bao hành trình gồ ghề ăn gió
nằm sương, làn da trở nên thô và sẫm lại, hệt như một quả lê vẫn còn
cuống xanh nhưng đã mất hết vị tươi ngon lúc mới hái.
Từ
chỗ ngồi của mình cô nhìn thấy Thanh Trì đẩy cửa bước vào, bèn đứng lên
đón anh, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không khách sáo. Thanh Trì mặc sơ mi
trắng kẻ sọc xanh nhỏ, quần dài đen, giày da đen, phục sức chỉnh tề đúng như quản lý cấp cao của một doanh nghiệp nước ngoài. Anh có vóc dang
đàn ông phương Bắc, cao lớn đĩnh đạc, ưa vận động, cơ bắp rắn rỏi. Đầu
để kiểu flattop. Mắt một mí hơi xếch về phía thái dương, đuôi mắt sắc và nhạy. Vẻ ngoài đứng đắn đôn hậu. Về sau cô được biết bà cố tổ anh là
người Tokyo Nhật Bản. Anh nói tiếng phổ thông chuẩn miền Bắc. Cách phát
âm và trọng âm đem lại cho người ta cảm giác an tâm.
Cô còn chú ý đến nụ cười, từ đuôi mắt dài mảnh tỏa ra mấy nếp nhăn sâu và dài, trông rất gợi cảm.
Cô chiểu theo đề cương đã lên sẵn để thống nhất kế hoạch với anh. Fiona
yêu cầu cô đến nhà anh phỏng vấn, tiện thể phỏng vấn gia đình gia đình
anh luôn. Thanh Trì bằng lòng, nói buổi tối ở nhà vừa may có chiêu đãi
khách khứa, vợ anh sắp đưa con về Vancouver nên sẽ tổ chức một bữa tiệc
chia tay, cô có thể đến dự chung. Khánh Trường chợt cảm thấy lòng trống
rỗng, lý trí dừng hoạt động. Cô thất thần mất mấy phút. Mắt nhìn cảnh
chiều nặng buông ngoài cửa sổ, khuôn mặt xuất hiện vẻ bần thần ngơ ngác. Anh hỏi, cô mệt à? Cô quay mặt lại. Không mệt, cô đáp.
Họ nói chuyện rất lâu, mà tưởng như một câu cũng chưa hề trao đổi.
Tất cả những cuộc phỏng vấn kiểu này chỉ thu được hiệu quả chừng mực.
Mọi lời Thanh Trì nói với cô đều là sự tái lặp nội dung mà anh từng trả
lời trong nhiều lần phỏng vấn khác, là một bài phát phiểu thấu đáo đã
được vạch sẵn và nắn nót cẩn thận đến từng chi tiết. Công ty có sản phẩm mới sắp ra thị trường, anh cần phối hợp với phương tiện truyền thông để quảng bá. Ngôn từ bởi vậy chặt chẽ kín kẽ, đương nhiên không đủ độ chân thực, nhưng đây là cuộc phỏng vấn mà Fiona đã nghiêm túc tinh giản và
lên khung sẵn, cô biết tờ báo của cô cần những gì.
Đây
không phải là bài báo của Chu Khánh Trường. Cô không bao giờ dùng hình
thức này để đối diện với người phỏng vấn, không muốn phung phí thời gian của cả hai bên. Thanh Trì nói, hết giờ làm rồi, để tôi đưa cô về nhà
tôi. Hi vọng cô sẽ được thư giãn ở bữa tiệc.
Anh lái một
chiếc xe màu đen, của Đức, kiểu dáng đơn giản. Khoang xe rộng rãi, nhiệt độ vừa phải. Phảng phất mùi nước hoa tương trong. Khánh Trường gồng
mình, tự chủ đang là giờ tác nghiệp, chưa đến lúc thả lỏng. Nhưng không
hiểu sao cô không thể giữ vững nguyên tắc trước người đàn ông này. Nhạc
anh bật là bản giao hưởng của Shostakovich. Chặng đường không xa, đích
đến là một biệt thự thuộc khu ngoại giao đoàn Lệ Đô. Cô gà gật mấy lần,
hết nhắm mắt lại choàng tỉnh, rất mệt mỏi. Anh ở bên cạnh, khẽ thở dài
nhưng không nói năng gì, chỉ im lặng lái xe. Vành đai 3 đang tắc nghẽn,
dòng xe chật ních nhích từng bước một.
Màu chiều buông trùm thành thị, phố xá bắt đầu lên đèn.
Cô thiếp đi trên ghế, bên cạnh anh.
7
Trong giấc mơ, cô thấy mình du lịch đường dài với mẹ.
Tháng Tám, thành phố hình lòng chảo hầm hập hơi nóng, hồ nước sóng gợn lăn
tăn bên đường cũng không đủ làm dịu đi. Cô thấy sen trên mặt hồ tàn tạ
như đã cạn sự sống, viền lá to rộng ngả vàng. Những đài hoa chưa nở hết
như bị thiêu cháy, phản chiếu xuống làn nước. Hương hoa rữa nát xộc
thẳng vào khướu giác. Mẹ bắt một chiếc tắc xi, dẫn cô cùng đến quán trà
Thanh Đôn gặp một người đàn ông. Tắc xi không sạch sẽ, lại thêm điều hòa hỏng. Mẹ lau khuôn mặt đánh phấn, mồ hôi bắt đầu túa ra. Bình thường mẹ không trang điểm, nếu trang điểm là thể nào cũng nhếch nhác, đường kẻ
mắt nhòe màu, phấn không đều, son cũng lem luốc. Nhưng càng bôi bác, vẻ
đẹp của mẹ lại càng nổi bật. Dù bộ dạng không hài hòa không cân đối, mẹ
vẫn ngời ngời rạng rỡ.
Họ ngồi ở một phòng trà đặt giữa hoa
viên, vốn là một đình hóng mát cải tạo lại, có vách kính bao quanh kết
cấu cũ kĩ ấy. Nắng chói chang, mẹ và người đàn ông ngồi đối diện hai bên chiếc bàn bằng gỗ long não. Phục vụ bưng vào một ấm trà xanh, một đĩa
hạt hướng dương, một đĩa ô mai,một hũ sứ đựng lá trà, lại đặt hai bình
nước nóng dưới gầm bàn rồi đóng cửa lui ra. Mẹ bận đầm dài bằng vải bông sợi nhỏ màu thiên thanh, đôi bàn chân trần xỏ giày thêu hoa, cổ đeo một hạt mã não cũ xỏ sợi dây màu nâu sẫm. Người đàn ông có làn da sáng mờ
trong nắng mùa hạ.
tìm cách dựa dẫm vào đàn ông. Cô không phải người đề cao vẻ đẹp hay đặc
trưng nữ tính. Nữ tính là một cánh cửa đã đóng lại trong cuộc đời Khánh
Trường. Làm việc vất vả, đi lại xa xôi, thuốc lá và rượu mạnh, xăm mình
và yêu đương, suy nghĩ và đọc sách... những thứ này mới kích thích được
tinh thần cô. Cô cần bản chất và thuộc tính tự nhiên, trước sau đều thế.
Làm việc lâu ngày trong giới truyền thông, quen chứng kiến đủ mọi chiêu trò giả tạo, khoa trương phù phiếm. Chơi đùa với nó là một chuyện, bị nó
thao túng lại là chuyện khác. Nếu không hớn hở a dua bầy đàn thì sẽ bị
cô lập. Đẹp đẽ và trịnh trọng bị định nghĩa là lên nước kiểu vẻ, trong
khi đó xấu xa lệch lạc lại khơi gợi được sự hưng phấn của đám đông. Đây
là một thời đại điên loạn. Người ta nôn nóng loại trừ những thứ thanh
khiết thong thả thuần phác chân thực, để rồi thỏa thuê mãn nguyện trong
mô phỏng, dối trá, mù quáng và công kích.
Cô nhìn người phụ nữ trong gương, khẽ hỏi, cô có mệt không. Ngày tháng cô đơn kéo dài vẫn không khiến cô nguôi bớt đề phòng. Cô không chịu được cảnh một mình một bóng, nhưng người bạn lòng mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.
Cửa sổ khung gỗ kiểu trượt có bệ cửa rất rộng. Cô tụt giày thể thao ra,
ngồi lên bệ. Ngoài kia là vườn sau của ngôi nhà, rèm đêm rủ thấp, những
ngọn đèn lần lượt sáng lên. Loáng thoáng vọng lại tiếng vui đùa của trẻ
con, tiếng Anh và tiếng nhạc nước ngoài, tiếng chó sủa giòn. Vườn giăng
đầy những cây hoa quế, giờ cô mới biết hương thơm ngọt ngào ngửi thấy
khi đi qua vườn ban nãy là từ đâu mà ra. Tấm rèm bằng sợi gai mịn Ấn Độ
màu trắng buông chùng khung cửa, tạo ra quanh cô một không gian nhỏ hẹp. Thuở bé, mỗi khi buồn bã hoặc bối rối, cô luôn tìm một nơi ẩn náu tách
biệt như tủ quần áo, rương hòm, bệ cửa sổ, ngóc ngách. Trạng thái ruồng
bỏ thế giới bứt hẳn mình ra này phảng phất hương vị cám dỗ đến mê người.
Cô áp mặt vào kính, tận hưởng cảm giác an toàn của góc nhỏ. Có lẽ đây là
vị trí mà cô nên ở, gió và ánh sáng bên ngoài không phải là của cô. Hơi
ấm tràn ngập căn phòng khiến cô rời rã. Cô ngủ thiếp đi, cũng chẳng biết mình ngủ bao lâu nữa.
Cảm giác gai người làm cô choàng tỉnh.
Trời đã tối mịt, vườn rực rỡ ánh đèn. Rèm được kéo ra, cửa sổ mở toang. Trên chiếc ghế bành theo phong cách hoàng hậu Anne Boleyn, ngồi yên với
khuỷu tay tựa vào tạy vịn, người đàn ông lặng lẽ nhìn cô. Từ phòng khách dưới lầu, từ bể bơi, vườn hoa, dồn dập vọng lên từng đợt sống hòa trộn
âm nhạc và tiếng cười rộn rã. Hai người họ như chìm sâu dưới đáy đại
dương sâu thẳm. Lại như đáp thuyền rời bến cảng lao vào màn đêm tăm tối, xa dần đèn đuốc lờ mờ hai bên, xa dần cõi tục, tách biệt cả với số kiếp của chính mình. Lòng cô đột nhiên lắng lại.
Chân trần đặt
xuống đất, dò dẫm tìm đôi giày thể thao rồi xỏ vào, hoàn toàn bình thản
trước ánh nhìn của anh, tưởng chừng cô ở đây là để đợi anh theo dấu cuối cùng, bắt giữ.
Ngủ ngon chứ, anh hỏi.
Tàm tạm, cô đáp. Nếu anh không đến, chắc đã ngủ thêm một lúc.
Anh đùa, nghe đồn động vật có bản năng tìm ra ngóc ngách thích hợp nhất cho việc ngủ nghỉ, nhờ vào trực giác.
Anh cũng tìm ra đấy thôi, đủ thấy đây không phải là bản năng độc quyền gì. Cô nói.
Bây giờ xuống nhà ăn chút gì đi, anh giục. Trốn chạy chỉ là chốc lát, không thể lâu dài.
Một hồi nào đó, từng có người nói với cô cũng bằng giọng điệu thế này. Cuộc hội thoại tự nhiên và thẳng thắn trong một căn phòng xa lạ, với một
người đàn ông quen biết chưa đầy mười tiếng đồng hồ. Như những người
tình lưu lạc từ lâu. Như thể kiếp trước anh là người rải đất xuống quan
tài cho cô. Như thể trong muôn vàn năm tháng chảy trôi, anh từng là
người cha đem lại máu thịt cho cô, lại cũng là cậu con trai hấp thụ máu
thịt của cô mà chào đời.
Im lặng theo anh xuống gác. Anh
dẫn cô đến bàn ăn, lấy đãi trắng, chọn cá hồi, phô mai lá Ý, ô liu, vài
quả mâm xôi tươi, lại rót thêm một ly vang trắng. Lựa toàn những món hợp khẩu vị cô cả. Cô bưng thức ăn đến chiếc bàn trong góc, không nói một
lời, bắt đầu thưởng thức. Anh cũng rót một ly vang trắng, thong thả nhấm nháp, mắt nhìn theo cô.
10
Nhiều năm sau đó, nhớ lại buổi tao ngộ với Hứa Thanh Trì, cô nghĩ, tác dụng
cảu cuộc gặp này, suy đến cùng là giúp cả hai tìm được vị trí gần với
bản thể nhất giữa một hiện thực xây dựng trên toàn những quy tắc, trật
tự và kết cấu khách quan. Nhưng không phải gần bản thể người kia, mà gần bản thể của chính mình. Đến đúng vị trí, từ đó trông thấy ánh sáng
tưởng chừng lụi tàn đang yếu dần đi bỗng lại bùng lên rực rỡ. Cứ thế cố
công sức, cứ thế cúi xuống chăm chú nhìn, đợi cho hoa lửa tắt lịm, đợi
sự lạnh lẽo và trống rỗng của bản chất mình phơi ra. Sự xuất hiện của
hai người họ đều chứa đựng những ý nghĩa nhất định. Đây là điểm xuất
phát của một chặng đường mà sau này di chuyển rất xa, rất xa rồi, gần
chạm đích, ngoái đầu nhìn lại, họ mới thấm thía được.
Suy
đến cùng, tình yêu là lối đi chênh vênh trên mép vực sinh mệnh của mỗi
người. Mục đích sau cuối là đến gần với bản thân.