Xuân Yến

Chương 23 : Khánh trường chim trắng (3)

Ngày đăng: 00:56 19/04/20


Nếu có người nói, anh yêu em, yêu em trọn đời, người con gái tâm hồn đơn giản sẽ cảm thấy mãn nguyện từ tận đáy lòng, rồi cầu mong điều đó trở thành sự thật. Nhưng

với Chu Khánh Trường, cô lại cho rằng: Một, đây là cách tự thỏa mãn của

đối phương, không dính dáng gì đến người được tỏ tình. Hai, cô cứ yên

lặng chờ đợi, một thời gian sau màn thổ lộ, thể nào người kia cũng nhận

ra sự bồng bột và bất cẩn của mình. Ba, chỉ một năm thôi, chắc chắn anh

ta sẽ quên bẫng mình đã bày tỏ như thế khi nào và ở đâu. Bốn, thật ra

anh ta đã nói cùng một câu này với rất nhiều phụ nữ. Theo quan điểm của

cô, những lời đẹp đẽ và tròn trịa quá mức đều không thể là thật.



Cũng có nghĩa là, tuy bắt đầu chìm đắm trong những mối tình chớp nhoáng từ năm mười sáu tuổi, nhưng sâu trong cốt tủy Chu Khánh Trường luôn là

một người tỉnh táo và lạnh lùng.



Cô vẫn hằng tìm kiếm

một người có thể đứng ở bên mình. Khát khao yêu được ai đấy đến mức bất

chấp lý trí và hiện thực. Nói cách khác là trao đi và nhận lại một thứ

tình cảm đủ sức phá vỡ giới hạn và phạm vi sinh mệnh. Đôi lúc cô cảm

thấy mình đúng là người theo chủ nghĩa lý tưởng, luôn tìm kiếm sự hoàn

mĩ, suy nghĩ vẫn rất mực ngây thơ, tâm hồn lúc nào cũng đầy ắp những

năng lượng và nhiên liệu dễ dàng bắt cháy. Người như cô, vừa khát khao

mãnh liệt lại vừa giữ thái độ nghi ngờ và tiêu cực khó tả đối với tình

cảm.



Gạt sang một bên sự ngây thơ ẩn sau lý trí lạnh

lùng, sâu trong tâm khảm cô chỉ còn lại một khu vực đã bị lấn chiếm,

không liên quan gì đến giá trị quan hay hay tiêu chuẩn nhưng gắn bó máu

thịt với lịch sử. Không thể định dạng, âm thầm lặng lẽ, bình thản tĩnh

tại, không đánh tan được. Trở thành một khối màu đen ẩn kín mà bền vững

sâu trong thân thể, cho phép nó tồn tại yên ổn cũng giống như nuôi dưỡng một vết sẹo bẩm sinh và lâu ngày. Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, cô đã

tìm kiếm một người đàn ông thay thế vai trò của người cha, mong cầu một

mối quan hệ tin tưởng và nương tựa không giới hạn, một mối quan hệ với

muôn vàn thăm dò và thử thách, một mối quan hệ căng thẳng dữ dội đầy rẫy xung đột, mối quan hệ mang lại cảm giác rõ rệt về tồn tại. Tính cách cô cố chấp quyết liệt, hết sức nguy hiểm. Cô chưa bao giờ thấy hài lòng,

điều đó khiến cho bản thân cô và người khác cùng mưng mủ lở loét.



Cô tự biết phần tình cảm trong con người mình sinh trưởng chậm chạp, biến

dị, có khi còn ngừng hoạt động từ thời thiếu nữ rồi. Giống như trồng một mầm lá đã chết trong người. Mầm lá mịn màng nõn nà xanh tươi, không hề

héo rữa, chỉ chết thôi. Cô hiểu rất rõ điều này. Không tìm được tình cảm như ý muốn, cô đành đẩy mình vào trạng thái ngủ đông.



Bản thân cuộc sống có muôn vàn vết thương, đừng ai ảo tưởng chữa lành mình

nhờ sự trợ giúp yếu ớt từ người khác. Tình cảm được thỏa mãn hay không

không liên quan gì đến bên ngoài, mà liên quan một cách siêu việt với cá nhân. Tình cảm bậc cao sẽ tạo nên tinh thần và ý thức. Tình cảm bậc

thấp phân rã thành tính khí và tâm trạng. Cô chưa bao giờ yêu và được

yêu như mong ước. Cô cũng không tin trên đời tồn tại một ai giống với

mộng tưởng của mình.



Tình yêu thật ra là trò chơi của hormone, ba tháng là tiêu tan, nó không còn đủ sức trở thành tín ngưỡng của cô nữa.
xét theo tham vọng của Fiona thì ba mươi lăm tuổi cũng chư cần lấy

chồng. Ở nơi đô hội đàn ông ồ ạt như triều lên hằng ngày, ở văn phòng,

trung tâm thương mại, ga tàu điện ngầm, cửa hiệu, nhà hàng, câu lạc bộ

thể hình... bất cứ một địa điểm nào cũng lố nhố cả ngàn cả vạn mạng.

Giữa biển người ùn ùn đó, muốn tìm một đôi tay cùng dắt nhau đi đến bách niên giai lão chẳng phải chuyện khó khăn, cũng chẳng thiếu gì lựa chọn.



Đối với Khánh Trường, kết hôn không có nhiều ý nghĩa. Sinh hoạt là một

chuyện, kết hôn lại là chuyện khác. Nó chẳng qua là một thành tố trong

thực tiễn cuộc sống, một tồn tại có tính chức năng, lâu dần được coi như một thói quen, một thuộc tính trên mảnh đất này chứ không vượt lên cao

hơn được. Bứt ra khỏi mối quan hệ với tinh thần, nó chỉ đơn giản là một

sự việc. Giống như hàng hóa trong siêu thị, trong qua có vẻ đa dạng phức tạp nhưng thực chất ngăn nắp chặt chẽ vô cùng. Nó khiến người ta sinh

hoạt ổn định thao tác nhẹ nhàng, thế thôi.



Cô không

con xem trọng hôn nhân nữa. Thật ra thì cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cưới

hay không đều quyết định rất nhanh. Đã coi hôn nhân có cũng được không

cũng xong, dĩ nhiên có thể đồng ý kết hôn sau tết, mặc dù Định Sơn không phải là người mà trái tim cô chờ đợi. Chí ít, cô nghĩ, đêm xuống được

ngủ bên cạnh một tấm thân ấm áp vững vàng hơi thở đều đặn. Tâm hồn và

thể xác cô đã quá cô độc giữa biển người mênh mang này rồi, mà cô độc

lâu ngày thì sẽ biến thành một bình nguyên xa xôi không có bờ bến. Định

Sơn là người đàn ông không biết gì cũng không hứng thú gì với thế giới

nội tâm của cô. Không hạn chế tự do của cô, không cần cô thường xuyên

bầu bạn. Anh cũng không hiểu được vẻ đẹp của cô, khao khát của cô. Bầu

bạn với anh, cô cảm thấy an toàn.



Cô có thể ở bên anh, chấp nhận buông mình xuống lối sống tẻ nhạt an phận.



14



Xe từ đỉnh núi bò xuống chân núi. Ngoặt mạnh một cái là rẽ ra một con đường rộng thênh thang.



Òa! Bên trái hiện ra một hồ nước bao la, nước đầy ăm ắp, một hồ xanh trong, gió yên sóng lặng, làm nổi bật núi non xanh biếc trập trùng xung quanh. Quốc lộ màu trắng như dải lụa trải mãi về nơi xa. U uẩn thu mình, lại

thẳng thắn tự nhiên. Bị mai một ở nơi này, lại như tồn tại ở một đường

biên thời gian chưa bao giờ xê dịch. Nó khiến người ta bàng hoàng khi

bắt gặp, như cơn ác mộng không bút ra ngay được, tri giác tê liệt chỉ

muốn đến nhanh với đích điểm đã gần kề. Thác, đèo, rừng, trời, đường,

nắng, gió... tất cả là một hợp thể cân đối nhịp nhàng.



Chẳng mấy chốc, quốc lộ bị xe khách bỏ lại đằng sau, bỏ lại cùng sự viên mãn và vô thường cố hữu.



Ngần ấy thứ ập tới trước mắt Khánh Trường chỉ trong chừng hai phút. Cô

quay mặt đi, lấy lại hơi thở vừa tắc nghẽn vì chấn động. Vẻ đẹp cuốn

theo chiều gió ấy khiến cô choáng váng, lệ ngập khóe mi.