Xuân Yến
Chương 41 : Khánh trường một cây cầu tiêu tan (1)
Ngày đăng: 00:56 19/04/20
Theo tập quán truyền thống của người phương Tây, Thanh Trì đeo một chiếc
nhẫn cưới ở ngón vô danh bên bàn tay trái. Chiếc nhẫn kiểu dáng đơn
giản, ăn cả vào khớp xương ngón tay do đeo lâu ngày. Tầm quan trọng của
chiếc nhẫn này không phải ở chỗ giữ gìn khuôn phép cho cuộc hôn nhân –
thậm chí một phần con người Thanh Trì còn đi theo chiều ngược lại, mà ở
chỗ anh dùng nó để vạch ra giới tuyến an toàn với bên ngoài, nhắc nhở
những người phụ nữ quen biết rằng: Em có thể lại gần tôi, nhưng tôi bị
hạn chế rồi.
Trong ứng xử với phụ nữ, anh luôn giữ thái độ thăm
dò cởi mở. Tràn đầy hứng thú với cái đẹp, ham muốn chinh phục cũng mạnh
mẽ như nhiệt lượng sống. Theo đuổi sự đổi mới liên tục và căng tràn, một biểu hiện của cả chủ nghĩa thực dụng lẫn chủ nghĩa lý tưởng, đồng thời
vẫn thận trọng và cảnh giác. Thuộc hàng ngũ tinh hoa của xã hội thương
mại, người đàn ông này rất tỉnh táo, biết mình biết ta, tư duy logic và
có khả năng quan sát ở tầm vĩ mô do được rèn luyện qua quá trình kinh
doanh. Anh là người rất khó chinh phục.
Khánh Trường đi phỏng vấn về, Fiona nhắc cô rằng đừng để bề ngoài sang trọng và bóng bẩy của gia
đình Thanh Trì đánh lừa. Luôn ý thức được hố sâu ngăn cách hiện hữu giữa hai vợ chồng suốt mấy năm qua, Phùng Ân Kiện giờ đã bốn mươi tuổi vẫn
cố gắng mang thai, muốn sinh đứa con nữa để củng cố sự bền chặt của gia
đình. Quan hệ giữa họ giống như tất cả các cuộc hôn nhân thông thường,
đã bước sang thời kì đông lạnh, không dễ khơi lên vui buồn mừng giận
nữa; hiếm khi chuyện trò, gắn kết lỏng lẻo, chỉ có hai đứa con là mối
liên hệ duy nhất. Họ gần ít xa nhiều, một phần vì tính chất công việc
nay đây mai đó của anh, nhưng nhiều phần là vì hình thức hôn nhân đã
khiến trí tưởng tượng và sức hấp dẫn lẫn nhau của hai người bị mài mòn
và cùn nhụt dần trong gạo dầu muối mắm thường nhật.
Một cuộc hôn
nhân lâu năm cuối cùng sẽ trở thành một hợp thể tạo nên bởi thói quen,
lòng tin, trật tự và trách nhiệm. Ổn định về hình thức rồi, nó dần dần
thoát ly khỏi cái tôi cá nhân. Những yếu đuối, sâu kín, biến đổi, mâu
thuẫn trong tính người, những năng lượng sục sôi tuôn chảy, đã được định sẵn là sẽ có chỗ xung đột với hiện thực bị đóng khung vào khuôn khổ và
công thức. Chỉ có yêu đương và thôi thúc của tâm hồn mới tiếp cận được
sự ngọt ngào kiêm tăm tối khó tả này. Một phạm trù nhiều lý tính như hôn nhân, trong lúc thanh lọc những chao đảo bấp bênh cũng thanh lọc luôn
cả tò mò và khám phá. Một đôi nam nữ, sinh con đẻ cái, mặt chạm mặt đêm
ngày, hứng thú và ham muốn tìm hiểu lẫn nhau sẽ dần dần nguội lạnh.
Ba năm rồi, Thanh Trì có tình nhân.
Một người mẫu làng nhàng trong giới thời trang Bắc Kinh. Theo anh từ năm
mười bảy tuổi, nay đã hai mươi, vẫn duy trì quan hệ, được Thanh Trì mua
tặng một căn biệt thự. Cô tên là Vu Khương. Phùng Ân Kiện giả đui giả
điếc, cố tránh chọc thủng lớp giấy mỏng này. Vu Khương không nổi tiếng
lắm nhưng dầu sao cũng là nhân vật công chúng, hễ được phỏng vấn đều nói mình độc thân, chưa có bạn trai. Đây chẳng phải điều gì bí mật. Fiona
cho Khánh Trường đường dẫn và mật khẩu để đọc blog của Vu Khương. Fiona
có kênh khai thác được bất cứ chuyện thị phi đồn thổi nào mà cô muốn tìm hiểu. Thú vui lớn nhất của cô về giới giải trí là: rình mò, bình phẩm,
bàn tán, đả kích.
Hiển nhiên còn có mục đích khác nữa, mà cô cũng chẳng giấu Khánh Trường.
Cô và Thanh Trì quen biết đã lâu. Gặp anh lần đầu trong một bữa tiệc, cô
trúng tiếng sét ái tình ngay lập tức, anh đáp lại mập mờ lấp lửng. Cô đi Bắc Kinh công tác, họ lên giường với nhau. Đúng như tác phong cố hữu,
Thanh Trì công khai tình trạng có vợ có bồ, để đối phương tự quyết định
thể tránh khỏi trên con đường mở mang đổi mới. Nơi này chưa bao giờ
thuộc dạng trù phú. Được cái là, nghèo thì thanh bạch thong dong. Trồng
trọt đánh bắt, nhân sĩ ẩn cư, xây cầu cất nhà, tất cả đều lớp lang thứ
tự, trời trong đất xa. Khi không còn giá trị quan làm điểm tựa, nghèo
khó chỉ còn trần trụi là đói khát và hiểm nguy, là dã tâm và dục vọng.
Đối diện với những lợi ích vật chất sờ sờ của hiện thực và với bao di vật
tổ tiên thoi thóp trong mưa gió xói lở trong cả tháng năm bào mòn, nhà
cửa có thể là những tầng lầu kết cấu xi măng cốt thép mới xây dựng, cũng có thể là hệ thống tinh thần hình thành trên quan điểm thẩm mĩ và sự
thấu hiểu vạn vật suốt chiều dài thời gian. Đây là lựa chọn. Người ta
chọn hướng nào, phụ thuộc vào tiền đề là theo họ hướng nào có giá trị
hơn. Kết quả lựa chọn là: mấy chục cây cầu vòm cổ xưa hoàn hảo của Chiêm Lý giờ chỉ còn có ba. Một số cấu trúc thôn làng truyền thống bị dở bỏ
sạch sẽ. Nói cách khác, các ngôi làng ấy đã bị phá hủy hoàn toàn.
Khánh Trường trằn trọc cả đêm trên ghế cứng. Trong toa dâng lên mùi của đám
đông người lạ đang ngủ. Mọt thứ khí nóng đục và nặng, toát ra từ sự thay phiên và tuần hoàn của những bộ quần áo bẩn, hành lý đầy chặt, của làn
da và thân thể chưa đươc tắm rửa suốt dọc hành trình. Đây là thứ mùi cố
hữu trên các phương tiện giao thông. Khiến người ta mệt mỏi ngạt thở,
cũng khiến người ta thư thái thoải mái. Đây là thứ mùi quấn riết lấy số
phận cô như hình với bóng.
Kể từ thời thiếu nữ, cô đã liên tục
viễn hành. Vì tình yêu, vì trốn chạy, vì mưu sinh, vì công tác. Suy đến
cùng có khi chỉ để giải phóng và tìm lại bản thân. Hết lần này đến lần
khác cô đặt chân lên đường, đi về một nơi xa chưa từng hay biết. Cô cũng không tính đếm xem đã tới những nơi nào, giống như chưa bao giờ đếm
những người đã từng xuất hiện trong đời mình vậy. Liên tục ném những thứ đã qua lại đằng sau, không ngoái đầu, không nghe ai, như thế mới có thể sải chân tiến tới, mới không bị giày vò và ràng buộc bởi những thấy
vọng và chán chường nằm sâu trong máu thịt.
Để sống tiếp được, cô luôn tỉnh táo và cảnh giác.
4
Xa xa. Men theo dòng suối rộng đầy sỏi cuội và nham thạch phơi mình ra
dưới ngày đông khô kiệt, cô trông tháy cây cầu vòm bằng xỗ vươn lên như
cầu vồng bắc ngang qua hai đầu hẻm núi. Một kết cấu hình cung cân đối và hoàn mĩ. Một cây cầu vòm cổ xưa không còn dễ dàng gặp được. Khánh
Trường xốc ba lô đi xuống lòng suối, nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác để tới chỗ cây cầu. Cô đã đi bộ khá lâu, giờ lại tiếp tục một mình một
bước, dưới sắc trời đồng hoang ngày đông.
Xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Đây là Quan Âm Các, câu cầu lâu đời nhất còn tồn tại ở làng.
Cẩm Độ là cây cầu xây vào thời Đường, vẫn tồn tại cho đến khi sập xuống vì
lũ và biến mất năm năm về trước. Theo ghi chép trong thư tịch địa
phương, đó là cây cầu đẹp đẽ và cổ kính nhất của lịch sử Chiêm Lý. Bây
giờ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng và kết cấu của nó trên mấy phác họa
xưa cũ mà thôi. Quan Âm Các non trẻ hơn, nhưng cũng đã tồn tại đến sáu
trăm năm, từng trùng tu một lần vào thời nhà Thanh. Cây cầu vòm bằng gỗ
này có kết cấu cầu vồng, mỗi nhịp gồm bốn thanh rầm, tạo thành hình chữ
Tinh. Lực ma sát giúp các cấu kiện khít vào nhau nên không cần đinh tán. Nguyên lý đơn giảm mà kì diệu này tạo nên sự vững chắc và cân đối. Mặt
cầu dựng cột và lan can bằng gỗ mộc sơn đỏ, lại lợp ngói xanh để tránh
mưa gió làm hư tổn. Cây cầu cổ kính này, cùng với núi đồi, sông ngòi,
làng mạc, rừng cây xung quanh soi vào nhau, toát lên một thứ khí chất
hài hòa đĩnh đạc.