Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 117 : Ác Linh lui tán (15)
Ngày đăng: 01:28 30/04/20
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Xe két một tiếng dừng lại, có không ít người chen chúc lên xe.
Vị trí phía sau vốn trống rỗng lúc này chật kín người ngồi, Sơ Tranh bay sang bên cạnh, tránh bị người ngồi trúng.
Vì có nhiều người nên Hạ Hàn không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể lặng lẽ ra hiệu cho Sơ Tranh, bảo cô ngồi trên người hắn.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, quay người bay ra khỏi xe, chậm rãi bay theo bên ngoài xe.
Hạ Hàn ghé vào trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, trong lòng rất ấm áp, nhưng vì sao tiểu mỹ nhân không chịu ngồi?
Xe dừng lại ở Đào Không sơn, Đào Không sơn cũng được xem như một địa điểm nổi tiếng, hơn nữa còn có rất nhiều người đặc biệt đến đây tìm thiên sư của Đào Không sơn, nên có không ít người xuống xe ở chỗ này.
Sư huynh bím tóc dài chờ đám người đi được một đoạn, mới quay lại hỏi Hạ Hàn: "Tấm thẻ Tưởng tiên sinh đưa cho cậu đâu rồi?"
Thiếu niên rũ mắt xuống: "Sư huynh, đó là thứ Tưởng tiên sinh cho tôi."
Sư huynh bím tóc dài khẽ nhíu mày, trong lòng cân nhắc một chút, cuối cùng cũng không ác độc như những sư huynh khác: "Vậy cậu cất kỹ đi."
"Cảm ơn sư huynh." Hạ Hàn giữ chặt Sơ Tranh đang chuẩn bị đẩy sư huynh bím tóc dài.
Sư huynh bím tóc dài đi rất nhanh, Hạ Hàn lập tức rớt lại phía sau.
"Ngươi mềm lòng à?"
Hạ Hàn lắc đầu: "Không phải, ta không muốn bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của cô, vì bọn họ sẽ đối phó cô."
Sơ Tranh rút tay về, đút trong túi: "Bọn họ không đánh thắng ta."
"Ừ ừ, tiểu mỹ nhân lợi hại nhất." Hạ Hàn sùng bái một cách mù quáng, dẫn Sơ Tranh đi vào một con đường nhỏ ít người qua.
"Tiểu mỹ nhân, cô sẽ luôn đi theo ta phải không?"
"Không."
Hạ Hàn thất vọng, nhưng mà nghĩ lại ở Đào Không sơn cũng không an toàn, hắn nói: "Vậy lúc ta nghĩ đến cô, cô sẽ đến phải không?"
Sơ Tranh: "..." Ta không muốn đến cũng phải đến, có thèm cho cô chút cơ hội lựa chọn nào đâu? Thật muốn làm rơi hắn luôn cho rồi!
"Nếu ta muốn nghe thấy giọng nói của cô, thì phải làm sao mới liên hệ được với cô đây?" Hạ Hàn lại hỏi.
"Điện thoại."
"Hả? Có thể chứ?"
"Có thể."
Sơ Tranh bảo hắn lưu số của cô vào.
"Không có việc gì thì đừng nghĩ đến ta." Cô không muốn chẳng có việc gì mà bị gọi đến đâu, muốn triệu hoán thần long cũng phải gom đủ bảy viên ngọc rồng mới gọi lên được mà!
Dựa vào cái gì mà chỉ cần tên yếu gà này vừa nghĩ đến là cô phải xuất hiện chứ!
"Nếu như không được thì chúng ta tìm người khác lợi hại hơn."
Cạch...
Cửa phòng mở ra, đạo trưởng ăn mặc chỉnh tề, mang phong thái của cao nhân bước từ bên trong ra.
"Đạo trưởng, thế nào rồi?"
Đạo sĩ sờ chùm râu giả một cái, trầm giọng nói: "Đã làm tốt rồi, hai người yên tâm."
"Tuy nhiên..."
"Đạo trưởng, tuy nhiên cái gì?"
Đạo sĩ làm bộ đi một vòng quanh nhà: "Căn nhà này của hai người... Không tốt, không tốt, âm khí quá mức âm u, sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan phát tài..."
Đạo sĩ nói hươu nói vượn một trận.
Mộ Dung Dật liên tưởng đến công việc gần đây của mình, lập tức tin đến bảy tám phần.
Đạo sĩ nói tới đây, liền đứng dậy cáo từ, ngay cả tiền cũng không cần, còn nói là người hữu duyên, không lấy tiền.
Đạo sĩ làm một hành động như thế, Mộ Dung Dật lập tức tin hơn nhiều.
Dù sao có kẻ lừa đảo nào mà không cần tiền đâu?
Đạo sĩ rời khỏi tiểu khu, lập tức rẽ vào một cái hẻm nhỏ không người.
Hắn nhìn vào hư không: "Ta đã làm theo lời ngươi nói, tiền đâu?"
Lúc này hắn không nhìn thấy Sơ Tranh.
Từ trên không trung rơi xuống mấy cục tiền, đôi mắt đạo sĩ đáng lên, thật sự có tiền này!
Hắn vừa nhặt lên vừa lật qua lật lại xem, sau khi chắc chắn là tiền thật, thì nhanh chóng đi đến ngân hàng gửi tiền.
Chỉ có thế này mới yên tâm được, dù sao đối phương cũng là quỷ, ai mà biết là có thủ đoạn đặc biệt gì không.
Đạo sĩ trở lại con hẻm nhỏ không người lần nữa: "Sau đó làm gì nữa?"
Sơ Tranh hiện thân, cô ngồi trên bức tường thấp, rũ mắt nhìn đạo sĩ: "Tìm một căn nhà bị quỷ phá cho bọn họ ở."
"..." Đạo sĩ nói: "Bọn họ cũng không ngu, sao mà chịu mua được?"
Căn nhà bị quỷ phá đều sẽ có tin đồn truyền ra, chỉ cần nghe ngóng là biết được.
"Vậy thì đừng để bọn họ biết là quỷ phá."
Sơ Tranh biến mất trước mặt đạo sĩ.
Đạo sĩ vội vã hô một tiếng: "Ta không hại người!!"
Hắn muốn tiền chứ không muốn mạng đâu.