Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1275 : Hà Thần Ở Trên (21)

Ngày đăng: 01:39 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Trưởng công chúa Bắc Hải...



Đầu Tuyên Ảnh lại bắt đầu đau.



"Tuyên Ảnh, ngươi phải bắt hắn trở lại..."



Trong đầu Tuyên Ảnh đột nhiên hiện lên câu nói này, bắt ai? Trưởng công chúa Bắc Hải?



Vì sao?



Nghĩ không ra, đau quá...



Tuyên Ảnh đột nhiên lọt vào một vòng ôm ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp rơi vào bên tai, giống như mang theo lực lượng yên ổn.



"Đừng suy nghĩ."



Sơ Tranh vuốt phía sau lưng hắn, hạ thấp thanh âm trấn an hắn.



Không biết là Tuyên Ảnh vô cùng đau đớn, hay là thế nào, chủ động giơ tay ôm lấy eo cô, chôn mặt ở bụng cô.



Tuyên Ảnh tỉnh táo lại, hắn vẫn đang bị Sơ Tranh ôm, tư thế của hai người thân mật không nói ra được.



Nơi da thịt chạm nhau, ấm áp chậm chạp lưu truyền tới, giống như có thể làm cho thân thể băng lãnh của hắn, có được một tia ấm áp.



Trong một nháy mắt như thế, Tuyên Ảnh nghĩ, cứ như vậy... cứ vậy, trầm luân trong ấm áp kia.



Ý nghĩ này xuất hiện đột ngột, không có dấu hiệu nào, lại khiến Tuyên Ảnh không muốn phản kháng.



Không đúng!



Tuyên Ảnh bỗng nhiên lui về phía sau, đẩy Sơ Tranh ra, cả người ngã ngồi trên giường êm khắc hoa.



"Ngươi vừa làm gì với ta?" Tại sao hắn có thể có ý nghĩ như vậy, tuyệt đối không thể!



Sơ Tranh có chút mờ mịt, nhưng trên mặt không lộ ra gì, nhàn nhạt nói: "Chỉ ôm ngươi."



Tuyên Ảnh cực nhanh kiểm tra thân thể một lần, không phát hiện dị thường, chỉ đành nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Sơ Tranh cô nương xin tự trọng."



Lông mi Sơ Tranh run rẩy một chút, rất chi là lý lẽ hùng hồn: "Thụ thụ bất thân cũng đã hôn rồi."



Tuyên Ảnh: "..."



Tuyên Ảnh ngồi từ trên giường êm dậy, sửa sang lại y phục, bày ra bộ dáng trầm ổn tự phụ: "Bức tranh Sơ Tranh cô nương vừa nói, ta chưa từng thấy."



"Ồ."




Đến lúc này, Sơ Tranh mới phát giác được Tuyên Ảnh nói thân thể này của cô là thân thể phàm nhân không sai.



Ánh sáng trước mắt Sơ Tranh càng ngày càng mờ.



Cô dần dần dừng bước lại.



"Tuyên Ảnh, ta không nhìn thấy." Sơ Tranh tỉnh táo hô về phía trước một tiếng.



Tiếng gió gào thét bao phủ giọng nói của cô.



Không ai đáp lại cô, tiếng gió gấp hơn.



Tuyên Ảnh đi rất nhanh, vừa rồi cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ của hắn, có lẽ không nghe thấy rồi...



Gió tuyết rào rào rơi xuống, dần dần che chắn thân ảnh của cô, thân ảnh tinh tế đơn bạc, bỗng trở nên cô tịch không nói ra lời.



Trước mắt Sơ Tranh lâm vào trong bóng tối, bệnh quáng tuyết* là nguyên nhân phần cứng của thân thể, cô căn bản không khống chế nổi.



(*Bệnh quáng tuyết (雪盲症) chứng bệnh, khi cường độ ánh sáng mãnh liệt phản chiếu lên mặt tuyết kích thích mắt làm cho mắt bị đau, sợ ánh sáng, chảy nước mắt, nghiêm trọng có thể làm mù mắt.)



Ngay khi Sơ Tranh tỉnh táo suy nghĩ nên tiếp tục đi lên phía trước, hay là đứng tại chỗ chờ mắt cô tốt hơn một chút mới đi, thân thể đột nhiên bị người giữ chặt, sau đó rơi vào một lồng ngực lạnh buốt.



"Làm sao thế?"



Giọng nói của Tuyên Ảnh vang lên, xen lẫn khẩn trương mà chính hắn cũng không phát giác được.



"Chắc là bệnh quáng tuyết."



Giọng điệu Sơ Tranh rất bình tĩnh, đối với tình huống bây giờ của mình tuyệt không lo lắng.



Tuyên Ảnh không biết bệnh quáng tuyết là gì, nhưng hiểu từ mặt chữ, đại khái là có liên quan đến gió tuyết.



Hắn nhíu mày lại: "Nghiêm trọng không?"



"Nghỉ ngơi một chút là tốt."



Tuyên Ảnh cũng không nghi ngờ lời Sơ Tranh nói, hắn nhìn xung quanh, đều là núi tuyết.



Bọn họ đi trong tuyết nhiều ngày như vậy, có đôi khi Tuyên Ảnh đều sẽ quên cô chỉ là một phàm nhân.



Tuyên Ảnh chần chờ một chút, rồi ôm lấy Sơ Tranh: "Ôm ta."



Sơ Tranh lãnh đạm "a" một tiếng, vươn tay sờ sờ ôm lấy cổ Tuyên Ảnh.



Tuyên Ảnh rõ ràng không quá thích ứng, nhưng Sơ Tranh không có cảm giác gì, thậm chí còn chủ động dựa trên bả vai hắn, cũng chỉ huy hắn: "Ngươi tìm một chỗ tránh một lát, ta chậm rãi là tốt rồi."



Tuyên Ảnh: "..."