Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1322 : Thiên kim thật giả (28)

Ngày đăng: 01:40 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thư Tuyển đặt một tô mì xuống trước mặt Sơ Tranh: "Ăn đi."



Trên mì phủ lên thịt thái mỏng đủ loại sắc hương, nước canh đậm đà, vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt.



Sơ Tranh nếm thử một miếng, hương vị cũng không tệ.



"Ăn ngon không?" Thư Tuyển hỏi cô.



"Cũng được."



Thư Tuyển: "..."



Rõ ràng ăn rất ngon, sao lại cũng được?



Chuông điện thoại di động cắt ngang suy nghĩ của Thư Tuyển, hắn lấy di động ra nhìn một chút, lại nhìn Sơ Tranh ở đối diện một chút, cầm điện thoại đứng dậy đi vào phòng ngủ.



Thư Tuyển nghe điện thoại gần 10 phút, lúc đi ra Sơ Tranh đã ăn xong, tiếp tục nằm sấp trên bàn viết kiểm điểm.



Thư Tuyển đứng ở cửa ra vào, theo ánh sáng lờ mờ nhìn cô.



Ánh sáng của đèn đặt dưới đất vừa vặn bao phủ lấy cô, bóng người nho nhỏ nằm sấp trên bàn, thân băng lãnh bén nhọn xa cách kia dường như cũng lui đi không ít, lúc này hắn mới phát giác được cô là học sinh.



"Nhìn cái gì?" Sơ Tranh đột nhiên ngước mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh buốt.



Thư Tuyển cầm điện thoại di động đi tới, tiện tay đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn mì hắn còn chưa ăn xong: "Đây là nhà tôi, tôi làm gì, là tự do của tôi?"



Sơ Tranh chuyển bút, dường như muốn phản bác hắn, nhưng cuối cùng cánh môi khẽ động, không tìm được điểm để phản bác, nắm lấy bút cúi đầu tiếp tục viết chữ.



Thư Tuyển ăn xong mì, thu dọn đồ đưa vào phòng bếp rửa.



Điện thoại hắn để trên bàn sáng lên.



Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua, chỉ nhìn thấy chữ "Bùi" nhảy ra, vừa đảo mắt màn hình đã tối xuống.



Sơ Tranh suy tư một lát, tiếp tục cúi đầu viết kiểm điểm.



Thư Tuyển thu thập sạch sẽ ra, ôm máy tính ngồi ở đối diện, hắn nhìn tư liệu biểu hiện trên máy vi tính, lại nhìn người đang viết kiểm điểm ở đối diện...



Dù thế nào cũng cảm thấy không phải cùng một người.



Cô là ai?



Tiếp cận mình để làm gì?



Sơ Tranh nhìn thời gian, tùy tiện nhét đồ vào trong túi sách, lấy điện thoại ra, ấn mở mã hai chiều của Wechat, đưa tới trước mặt Thư Tuyển.



"Làm gì?"



"Thêm."




"Không đủ tiền?"



Người đàn ông nghẹn họng, cô cũng quá trực tiếp rồi!!



Mọi người ngồi ở đây đàm phán, có ai mà không phải vì vấn đề tiền bạc chứ!!



Người đàn ông cân nhắc ngôn ngữ, suy nghĩ xem làm sao để cố tình nâng giá: "Nhan tiểu thư, cô cũng biết công ty của tôi nuôi nhiều người như thế, đều theo chân tôi đi đến tận bây giờ, tôi không thể nói bán là bán..."



"Không đủ tiền thì có thể thêm, tiền không phải vấn đề."



"???"



"Ông ra cái giá ông cảm thấy thích hợp đi."



"????"



Dưới sự oanh tạc "tiền không phải vấn đề" của Sơ Tranh, người đàn ông rất nhanh buông vũ khí đầu hàng.



"Lúc nào có thể ký hợp đồng?"



Nụ cười của người đàn ông chân thành hơn không ít: "Hợp đồng cần một chút thời gian, chờ soạn xong hợp đồng, tôi sẽ gọi điện thoại cho Nhan tiểu thư được không?"



"Trong vòng hai ngày tôi muốn trông thấy hợp đồng."



"Được."



Người đàn ông đáp ứng, đáy lòng lén lút tự nhủ, gần đây có chuyện gì lớn xảy ra à, công ty này của ông ta chẳng lẽ lại có không gian lớn để xoay người?



Bằng không thì sao cô phải tốn cái giá cao mua đi như thế? Giá tiền này vượt xa giá thị trường, có thương nhân nào sẽ làm vậy chứ?



Nhưng gần đây cũng không nghe thấy phong thanh gì...



Ông ta thật sự nghĩ mãi mà không rõ.



Đại khái là hào môn nào đó ra phá tiền chơi đi...



Người đàn ông chỉ có thể nghĩ như vậy, quay đầu lại ân cần dối trá với Sơ Tranh một trận.



Mọi chuyện đã xong xuôi, Sơ Tranh không có ý định chờ lâu, cô còn phải trở về viết kiểm điểm.



Học sinh tốt rất bận bịu.



Người đàn ông tự mình đưa Sơ Tranh ra ngoài.



Khi bọn họ đi đến phòng 303, cửa phòng 303 không hề có điềm báo trước mở ra, sau đó một người bay từ bên trong ra ngoài, mang theo gió thổi bay tóc đen rủ xuống của Sơ Tranh.



Người bay ra ngoài lướt qua bọn họ, trực tiếp đập vào gian phòng đối diện.



"A..."



Gian phòng đối diện có người, đột nhiên có người đập vào, tiếng thét chói tai đột ngột vang lên.