Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1582 : Anti-fan vô địch (13)⊰⊹

Ngày đăng: 01:42 30/04/20


Translator: JyKim0: JyKim0



Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng bao của Sơ Tranh ra, đặt đồ xuống.



"Người đi rồi?"



"Đi rồi." Nhân viên phục vụ nói.



Sơ Tranh đưa tiền mặt cho cô ta: "Chuyện ngày hôm nay, không ai biết cả."



Nhân viên phục vụ cất kĩ tiền đi: "Tôi không biết gì hết."



Nhân viện phục vụ rất thức thời đẩy cửa đi ra, Sơ Tranh mở điện thoại, nhìn nội dung bên trong.



Chắc cha ruột sẽ bị tức chết.



Sơ Tranh suy nghĩ, không gửi luôn đồ cho ông Trì, nghe đối thoại của bọn họ, rõ ràng còn có mục đích khác.



Chuyện như thế này đương nhiên một lần ấn chết luôn thì tốt.



Tro tàn lại cháy rất phiền.



Đã nói làm rơi tương đối tốt, không còn phiền phức gì nữa.



Sao Vương bát đản cứ phải rắc rối hoá mọi chuyện lên nhỉ!



Sơ Tranh đứng dậy rời khỏi phòng bao, vừa đi đến chỗ giữa hai phòng bao, cánh cửa trước mặt liền mở ra.



"An Tịch, cậu cân nhắc thêm đi."



"Xin lỗi, không cần cân nhắc, tôi từ chối."



"An Tịch, sao cậu không nghĩ lại xem tình huống bây giờ của cậu thế nào." Người kia nói lời thấm thía: "Bây giờ còn ai giúp được cậu? Dù tác phẩm có tốt nhưng không ai xuất bản cho cậu, thì ai có thể nhìn thấy được? Bây giờ đãi ngộ tôi cho cậu đã là tốt nhất rồi, An Tịch à, cậu không nên chọn tới chọn lui nữa, bây giờ cậu có sự lựa chọn nữa sao?"



Thân thể An Tịch căng ra: "Tôi tình nguyện không xuất bản..."



"Sao lại không xuất bản."



Thanh âm mát lạnh của cô gái truyền từ bên cạnh tới.



An Tịch sững sờ.



Sơ Tranh: "Tôi giúp anh xuất bản, cần bao nhiêu tiền?"



Ngữ khí tuỳ ý kia, giống như chỉ là chuyện nhỏ đơn giản như ăn cơm uống nước vậy thôi.



An Tịch nhìn thấy Sơ Tranh, đáy lòng hơi bối rối.



Nhưng hắn đang bối rối về cái gì, bản thân An Tịch cũng không biết.



Người đàn ông đứng trong phòng bao cũng sững sờ, thấy là một cô gái nhỏ tuổi, lập tức cười lạnh: "Cô cho rằng mình là ai, nói xuất bản là xuất bản? Có tiền cũng vô dụng."




-



An Tịch đau đầu không ngủ được, ra khỏi phòng tự rót cho mình ly nước.



An Tịch không buồn ngủ chút nào, cũng không muốn làm gì, cầm điện thoại ra ban công đứng, ánh trăng rất sáng, An Tịch chụp một tấm ảnh, không viết thêm gì, chỉ một dấu chấm tròn rồi đăng lên.



[ Tửu Tửu Linh: Còn chưa ngủ? ]



[ Tịch: Không ngủ được. ]



[ Tửu Tửu Linh: Đến đây uống rượu không? ]



[ Tịch: Không đi, đau đầu. ]



[ Tửu Tửu Linh: Cháu lại đau đầu? Bệnh này không đi bệnh viện khám xem sao? ]



[ Tịch: Bệnh cũ, không sao, đã uống thuốc rồi. ]



Tửu Tửu Linh lấy ngữ khí như căn dặn con trai, căn dặn hắn hồi lâu, bảo hắn nhanh chóng nghỉ ngơi đi.



An Tịch đáp một tiếng, tắt điện thoại di động, ghé vào ban công, không buồn ngủ chút nào.



Bây giờ hắn rất tỉnh táo.



Ong ong ong ——



Điện thoại của An Tịch đột nhiên rung lên, hắn tưởng là ông chủ quán bar, kết quả cầm lên mới phát hiện không phải.



Hồi lâu sau đầu ngón tay An Tịch mới ấn xuống, xẹt qua nút màu xanh: "Alo."



"Xuống lầu."



Lời nói truyền đến từ đầu kia điện thoại ngắn gọn cực kì, An Tịch còn chưa nói gì, đối phương đã cúp điện thoại.



An Tịch trầm mặc nhìn điện thoại, đến tận khi điện thoại tự động tắt máy.



Hắn ghé vào lan can, nhìn xuống phía dưới.



Chỗ hắn đứng vừa vặn nhìn thấy tầng dưới của toà nhà, mơ hồ trông thấy phía dưới có người đứng đấy.



An Tịch: "..."



An Tịch vào nhà, mặc áo khoác vào, ra ngoài đi xuống lầu.



An Tịch mở cửa toà nhà, liền nhìn thấy cô gái đứng trong bóng đêm, xách theo một cái túi nhựa, tư thế tùy ý tản mạn đứng ở đằng kia.



An Tịch đi qua: "Có chuyện gì không?"



Sơ Tranh đưa cái túi qua, hỏi một cách nghiêm túc: "Không có việc gì thì không thể gọi anh sao?"



An Tịch: "..."



Không có việc gì thì gọi hắn làm gì?