Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 430 : Vô thượng tiên đồ (33)

Ngày đăng: 01:31 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Bất luận loại thú gì, cũng sẽ có thời kỳ động dục, cho dù hắn là hung thú, cũng không ngoại lệ.



Chẳng qua thân là hung thú, khoảng cách giữa các thời kỳ động dục của hắn tương đối dài.



Mấy vạn năm mới có một lần như vậy.



Cái thứ như dục vọng này, Tuyết Uyên tự nhận rằng mình khống chế rất tốt, cho dù là đến thời kỳ động dục, hắn cũng sẽ không có phản ứng quá lớn.



Nhưng mà vừa rồi...



Giờ phút này Tuyết Uyên chỉ muốn tìm một chỗ chui vào.



"Sao thế?" Sơ Tranh lại hỏi lần nữa.



"Không, không sao." Tuyết Uyên nói: "Ngươi sờ đủ chưa?"



"Ngươi uống đủ chưa?" Sơ Tranh không trả lời, mà hỏi ngược lại hắn.



"..."



Đương nhiên là chưa!



Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng rời khỏi cô!



"Ngươi sờ đủ rồi thì ta ra ngoài trước." Tuyết Uyên trượt xuống dưới giường.



Sơ Tranh bắt lấy hắn, nghiêm túc nói: "Ta chưa sờ đủ."



Lông lông mềm mại sao mà sờ đủ được!



Đặt ở chỗ này, ta có thể sờ một năm!



Không thể bỏ qua!



Chém hắn!



Phi!



Sờ hắn!



Tuyết Uyên trợn mắt há mồm: "Ngươi có biết xấu hổ không?"



"Chuyện này và việc ta sờ đuôi ngươi có liên quan gì đến nhau?" Sơ Tranh vô cùng thật lòng thỉnh giáo.



"..."



Tại sao không liên quan?



Người biết xấu hổ, sao lại cứ sờ đuôi người khác như thế chứ!?



"Ngươi... ta... cái này..."



Sơ Tranh kéo hắn về: "Đừng lộn xộn."



Tuyết Uyên bị Sơ Tranh ôm thật chặt, cái đuôi còn bị cô nắm lấy, nhiệt độ trên ngón tay, từ trên cái đuôi truyền tới.



Lúc trước cô sờ cũng chỉ có chút ngứa ngáy, nhưng bây giờ...



Hắn cảm giác như có một dòng điện lưu chảy qua tứ chi, từ đầu đến chân, thậm chí ngọn tóc cũng mang một cỗ tê dại khác thường, trong thân thể giống như có thứ gì đó đang thức tỉnh, làm cho hắn bắt đầu hưng phấn.




Sơ Tranh phiền đến không chịu được.



Cô chỉ muốn yên lặng sờ chó của cô!



Nhưng mà từ đêm hôm đó, Tuyết Uyên trông thấy cô liền chạy.



Rốt cuộc Sơ Tranh cũng đợi được cơ hội, vừa vặn chặn Tuyết Uyên lại.



"Ngươi chạy cái gì?"



"Ai chạy?" Tuyết Uyên bất mãn phản bác.



Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ồ, ngươi không chạy, vậy vừa rồi ngươi đang làm gì?"



"Vận động không được sao?" Tuyết Uyên nói: "Ngươi còn quản ta làm gì à?"



Sơ Tranh: "Ngươi là của ta, quản ngươi thì có làm sao?"



"Của ngươi... Ta? Ta là của ngươi? Chuyện khi nào?" Tuyết Uyên vô cùng đần độn "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, ai là của ngươi!!"



"Ngươi." Sơ Tranh cường điệu: "Của ta."



Tuyết Uyên tức giận đến mức bộ ngực liên tiếp phập phồng, chỉ vào Sơ Tranh: "Ngươi... Ngươi cái đồ không biết xấu hổ này, bản tôn đường đường là hung thú, há có thể là của ngươi, ngươi có biết xấu hổ không, ngươi cũng xứng có được bản tôn!"



Không thông qua sự đồng ý của hắn, mà đã nói hắn là của cô.



Quá không biết xấu hổ.



Tại sao có thể có người không biết xấu hổ như thế chứ!



Đối mặt với sự gầm thét của Tuyết Uyên, Sơ Tranh bình tĩnh kéo tay hắn, kéo người vào trong ngực, trực tiếp ôm lấy.



Con ngươi Tuyết Uyên hơi co rút.



Lời vừa ấp ủ xong, lăn đến bên miệng, nhưng còn chưa nói ra, thì thân thể của hắn liền bị đặt lên tảng đá bên cạnh.



Sơ Tranh xoay người nắm mắt cá chân của hắn: "Ta đã nói với ngươi, phải đi giày, vì sao không nghe."



"Tại sao bản tôn phải đi giày?" Hắn cũng không phải người, đi giày cái gì? Không đi! Quá khó chịu!



"Bẩn."



"Vậy ngươi đừng đụng vào ta!"



Ngươi mới bẩn!



Hắn rất sạch sẽ đó!



Sơ Tranh không để ý tới Tuyết Uyên kêu la, tự mình lấy giày đi vào cho hắn.



Tuyết Uyên muốn cởi ra.



Sơ Tranh đè ép đầu gối hắn, nghiêng người tới gần hắn.



Tuyết Uyên không tự chủ được lùi ra sau, phía sau lưng là vách đá băng lãnh, hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.



Đáy mắt phản chiếu dung mạo hắn quen thuộc, thế nhưng hắn hoàn toàn không dám nhìn, trong đầu không tự chủ được hiện lên hình ảnh đêm hôm đó.



***



Chương này dành tặng cho KotoriMinami188 chúc nàng năm mới bình an ♡