Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 684 : Ngộ cẩm trình tường (18)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Dương Gia Tuấn có chút chần chờ, trên người gã không có nhiều tiền như vậy.



Nhưng ván cược này rất thú vị, cô gái này cũng rất thú vị.



Thân là tiểu vương tử hộp đêm của hội sở Huy Hoàng, Dương Gia Tuấn biểu thị không thể thua.



"So không?"



Dương Gia Tuấn kéo ra một nụ cười: "So."



Gã là một tên ăn chơi trác táng, còn sợ phá sản hay sao?



Sơ Tranh bắt đầu nói quy tắc: "Tiền tiêu xài nhất định phải đồng giá với vật phẩm mua được, giá cả hợp lý với giá thị trường và có giá trị phạm vi tức khắc."



Không thể quyên tặng, vứt bỏ, hủy hoại... Một loạt quy tắc Vương bát đản đưa ra.



Trận đấu kết thúc khi vật phẩm giá trị mười triệu được đưa đến đây mới thôi, nhất định phải tự mình đi mua, không phải giả vờ lấy qua tay người khác, phạm vi phá sản trong toàn cầu, vì cạnh tranh công bằng, hai bên có thể phái người đến giám sát đối phương.



Quy tắc này rất dễ lý giải, Dương Gia Tuấn tỏ vẻ hiểu rõ.



Sơ Tranh cho Dương Gia Tuấn thời gian chuẩn bị tiền, Dương Gia Tuấn bảo đồng bạn lấy tiền ra.



Hồ bằng cẩu hữu góp đông góp tây, ngược lại rất nhanh lấy ra mười triệu.



"Bắt đầu đi."



"Hừ."



Dương Gia Tuấn hừ lạnh một tiếng, tự tin rời khỏi phòng bao, Sơ Tranh bảo Vạn Tiêu Tiêu theo sau, lại chỉ thêm một người đàn ông cao lớn uy mãnh đi theo.



Dương Gia Tuấn cũng lưu lại hai người, giám sát Sơ Tranh.



Chờ Dương Gia Tuấn đi ra khỏi phòng bao, Tiếu Trạch có chút không đồng ý: "Dương thiếu gia, anh thật sự muốn đi phá sản?"



Chủ tịch bên kia vốn đã không hài lòng lắm với hành vi của Dương Gia Tuấn.



Nếu như biết mình đi theo Dương Gia Tuấn làm loại chuyện này, nói không chừng hắn ta cũng sẽ bị liên lụy.



Hơn nữa...



Tiếu Trạch luôn cảm thấy không thích hợp.



"Tiêu tiền ai có thể tiêu qua được anh?"



"Thế nhưng... Cái này có quy định." Đồng bạn bên cạnh nói: "Không giống như chúng ta bình thường, đem tiền rải ra là xong đâu."




Sơ Tranh hoàn toàn không bị kích, bình thản ung dung hỏi: "Dương tiên sinh, lúc nào thì thực hiện lời hứa, lõa thể chạy?"



Sắc mặt Dương Gia Tuấn lập tức xanh xám.



Gã đáp ứng vụ cá cược này, căn bản không nghĩ tới mình sẽ thua.



Lõa thể chạy một vòng quanh hội sở Huy Hoàng, về sau gã còn lăn lộn thế nào nữa?!



"Em gái à, đắc tội với tôi, không có kết quả gì tốt đâu." Dương Gia Tuấn dùng ngôn ngữ uy hiếp.



Đèn nê ông lấp lóe, ánh sáng nhiều màu rực rỡ, lọt vào đáy mắt cô, giống như lát tinh quanh, rực rỡ lại lãnh tịch.



Thanh âm lạnh lẽo vạch phá bóng đêm: "Tôi đắc tội với rất nhiều người, biết kết cục của bọn họ là gì không?"



Dương Gia Tuấn khẽ nhíu mày.



Nữ sinh chậm rãi nói: "Cỏ trên mộ đã mọc dài hai mét."



"Khá lắm!" Trên mặt Dương Gia Tuấn dần dần lộ vẻ hung ác, ai mà không biết buông lời dọa dẫm chứ? "Hôm nay tiểu gia đây liền bội ước đấy, cô có thể làm gì được tôi?"



Dương Gia Tuấn hạ quyết tâm không nhận.



Sơ Tranh bóp cổ tay, dưới cái nhìn chăm chú của Dương Gia Tuấn, trực tiếp động thủ.



Dương Gia Tuấn là một thằng ăn chơi trác táng, học chút công phu, nhưng đáng tiếc ở trước mặt Sơ Tranh, chỉ có bị đè xuống đất mà đánh.



"Con đàn bà thối này bỏ tao ra! Mày mẹ nó..."



"Anh mới thối!" Sơ Tranh đá một cước vào người Dương Gia Tuấn.



Sắc mặt Dương Gia Tuấn lập tức đỏ lên, che lấy nơi nào đó, đau đến nghẹn ngào.



Đám hồ bằng cẩu hữu kia của Dương Gia Tuấn, muốn tiến lên giải cứu Dương Gia Tuấn.



Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua: "Các người cũng muốn lõa thể chạy với hắn, tôi không ngại."



Hồ bằng cẩu hữu lập tức sợ hãi.



Đặc biệt là người từng nhìn thấy Sơ Tranh động thủ lúc trước, càng rụt về phía sau.



Sơ Tranh túm Dương Gia Tuấn trở lại cửa phòng bao, đem Dương Gia Tuấn còn không đứng thẳng nổi eo đè lên tường, giống như lão đại vỗ bả vai gã: "Anh không cởi, thì tôi cũng chỉ có thể gọi người giúp anh cởi."



"Mày... dám!"



"Tôi đều dám đánh anh, còn có cái gì không dám?"



"..."