Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 775 : Thanh mai gả đến (1)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Sơ Tranh vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đang đứng trong mưa, toàn thân đều bị xối đến ướt đẫm, quần áo dính trên người, cũng may nhiệt độ rất cao, không cảm thấy rét lạnh.



Cô đánh giá xung quanh, nơi này là một con đường nhỏ, bốn phía có các tòa nhà cao tầng.



Dưới màn mưa, đường nhỏ uốn lượn không biết thông đến nơi nào.



Sơ Tranh đi lên phía trước một khoảng cách, tìm được một cái đình nhỏ tránh mưa.



Toàn thân Sơ Tranh đều ướt đẫm, cô sờ sờ trên người, sờ được điện thoại di động và túi tiền.



Thân thể này không biết đã dầm mưa bao lâu, điện thoại không cách nào khởi động lên được.



Sơ Tranh vừa muốn đi ra ngoài, trong bóng tối, có người cầm ô đi tới, nhìn bộ dáng thì có vẻ là một người già, đi rất chậm, dường như hành động bất tiện.



Đình nhỏ có cầu thang, khi bà lão đi lên, có lẽ không thấy rõ, trực tiếp nghiêng xuống bên cạnh.



Sơ Tranh muốn lui lại một chút, miễn cho bị người ăn vạ.



Nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra đỡ bà ấy một cái.



Bà lão kinh hồn nhìn về phía Sơ Tranh: "Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cháu gái."



Sơ Tranh: "..."



Không phải tới ăn vạ là tốt rồi.



Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực, không chịu nổi ăn vạ đâu.



Bà lão tóc bạc trắng, nhìn qua rất là hòa ái, bà ấy thu ô lại.



"Nếu không có cháu gái, thì hôm nay chỉ sợ bà phải nằm lại chỗ này." Bà lão lại nhìn kỹ Sơ Tranh thêm một lần: "Sao trên người cháu ướt sũng thế kia? Không mang ô sao? Nhà cháu ở nơi này sao?"



Sơ Tranh: "..."



Trời mới biết.



Sơ Tranh bảo trì lắc đầu.



"Vậy cháu cầm lấy cái ô này đi." Bà lão đưa ô trong tay cho Sơ Tranh: "Đừng để dầm mưa đến cảm lạnh."



"Không cần." Dù sao cũng đều ướt, có mang ô hay không cũng chẳng khác nhau chỗ nào.



"Như vậy sao được, cháu cầm đi, nhà bà ở ngay phía trước, không cần dùng..." Bà lão nhét ô cho Sơ Tranh.



Sơ Tranh: "..."



Đúng là không nên đỡ.



Cho mi tiện tay!



Cho mi tiện tay!



Bà lão khăng khăng phải đưa ô cho Sơ Tranh, Sơ Tranh đành phải đưa bà lão về nhà.




Sơ Tranh chải chuốt cốt truyện, tắm rửa xong, mặc xong quần áo, ngồi ở trên giường loay hoay cái điện thoại.



Điện thoại bị nước vào nghiêm trọng, có lẽ không khởi động được nữa.



Sơ Tranh cảm thấy thân thể hơi khó chịu, ném điện thoại đi, ngã đầu liền ngủ.



Có ân oán gì, tỉnh ngủ rồi nói.



...



【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời có được một chiếc xe. 】



Sơ Tranh: "..."



Ngày hôm sau Sơ Tranh rời giường, liền bị Vương Giả nhét cho một cái nhiệm vụ như thế.



Sơ Tranh cảm thấy cần phải nhắc nhở Vương Giả, cô là vị thành niên, không thể lái xe, mua xe làm gì!!



【 Cho nên cô còn cần một người tài xế. 】 Vương Giả rất lý trí an bài cho cô.



Sơ Tranh: "..."



Khi Sơ Tranh đi mua xe, thuận tiện bắt cóc nhân viên bán hàng của người ta.



Không có việc gì có thể làm khó cô!



Chính là lợi hại như vậy đấy!



Sơ Tranh mua điện thoại mới, đút sim vào điện thoại mới, vừa khởi động máy, mấy tin nhắn leng keng nhảy ra.



Nhắc nhở chưa xem và hai cái tin nhắn ngắn.



【 Khương Cẩn: Tiểu Sơ? Cậu đi đâu vậy? Sao còn chưa lên lớp, sắp bị muộn rồi đấy!! 】



【 Khương Cẩn: Tớ nói với giáo viên cậu bị tiêu chảy, giúp cậu xin nghỉ rồi, đến lúc đó cậu đừng nói sai nha. 】



Lên lớp...



A đúng!



Nguyên chủ còn đang học cấp ba.



Cha dượng của nguyên chủ thật sự là cầm thú!



【...】 Tiểu tỷ tỷ, tư duy của cô có thể đừng nhảy nhanh như vậy được không?!



"Cô chủ, chúng ta đi đâu đây?" Tài xế mới nhậm chức phía trước, thấy sau khi Sơ Tranh lên xe, liền không có động tĩnh, nhịn không được hỏi một câu, cẩn trọng bắt đầu thực hiện chức trách của mình.



Ai có thể nghĩ tới, một giây trước hắn còn đang cẩn trọng bán xe.



Một giây sau liền được nữ thần may mắn chọn trúng.



Cuộc sống kinh hỉ, ai biết sẽ xuất hiện ở nơi nào giờ nào.



Sơ Tranh vừa ấn điện thoại, vừa nói: "Trường trung học Thịnh Phong."