Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 776 : Thanh mai gả đến (2)

Ngày đăng: 01:34 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Thân là học sinh, phải đi học.



Làm nghề nào yêu nghề đó.



Cô là một người tốt chuyên nghiệp.



Cho nên cô đi học —— chủ yếu là ở trường học so với ở bên ngoài lắc lư, tỷ lệ phá sản sẽ ít đi rất nhiều.



Vương Giả không vạch trần Sơ Tranh.



...



Trung học Thịnh Phong là trường học tư nhân.



Người ngoài gọi đùa là trường học quý tộc.



Nhưng so sánh với trường học quý tộc chân chính thì còn kém xa lắm, nhưng mà bên trong lắm kẻ có tiền lại là sự thật.



Thành tích của nguyên chủ, vốn nên học trường công.



Nhưng cha dượng cảm thấy như thế không phù hợp với thân phận của lão ta, không để ý đến ý nguyện của cô ấy, cưỡng ép bắt nguyên chủ học ở trung học Thịnh Phong.



Cho nên ở cái trường học có cả đống phú nhị đại này, nguyên chủ không có bạn bè gì.



Người bạn duy nhất chính là Khương Cẩn.



Xe bên ngoài không thể tiến vào trường học, xe chỉ có thể ngừng ở cổng trường học.



"Cô chủ, lúc nào tôi tới đón cô?" Tài xế thò đầu ra hỏi.



"Khi tôi cần dùng xe sẽ báo cho anh biết."



"... Vậy khi cô không cần xe, tôi làm gì?"



"Tùy tiện."



Tài xế nhìn Sơ Tranh không chút do dự tiến vào trường học.



Sơ Tranh đến trễ hai tiết, nhưng Khương Cẩn đã xin nghỉ cho cô, giáo viên không nói gì, chỉ bảo cô mau về chỗ.



"Cuối cùng cậu cũng tới."



Khương Cẩn là bạn cùng bàn của cô, cô ngồi xuống, liền bu lại.



"Cậu làm gì mà lâu thế?"



"Nói ra rất dài dòng." Nói ra có khả năng ngươi không tin, ta đi đổi cái tim.



Khương Cẩn ngờ vực nhìn cô, hạ giọng hỏi: "Cặp sách của cậu đâu?"



"Mất rồi." Sơ Tranh không chắc chắn lắm, hình như nguyên chủ cầm về nhà, lúc bị đuổi ra ngoài, không biết có phải là bị ném ra mà cô ấy không nhặt không.



Nhưng cũng không quan trọng.




Hứa Khinh Tư mở ra, quả nhiên nhìn thấy hóa đơn.



"..."



Hứa Khinh Tư đột nhiên cảm thấy thứ này khá bỏng tay.



Diêu Sơ Tranh cũng không phải phú nhị đại gì, mẹ gả vào hào môn, cô ấy chính là một đứa con chồng trước.



Coi như cha dượng đối xử với cô ấy không tệ, cũng không có khả năng cho cô ấy nhiều tiền như vậy.



Quan trọng nhất chính là, mình chỉ viết cho cô một bài văn, liền đổi được thứ quý giá như thế, luôn cảm thấy có chút không đúng.



"Cậu thật sự... Cho tôi?"



"Ừ."



Sơ Tranh vượt qua cô ấy rời đi.



Hứa Khinh Tư cầm đồ vật, trong lúc nhất thời có chút luống cuống.



Cô ấy cắn môi, đợi cô ấy lấy được tiền tiêu vặt tháng sau, liền trả lại cho cô là được rồi.



Nghĩ như vậy, đáy lòng Hứa Khinh Tư lập tức dễ chịu hơn nhiều.



...



Khương Cẩn nhìn Sơ Tranh và Hứa Khinh Tư nói chuyện, rồi đưa đồ cho Hứa Khinh Tư, nhưng là cái gì, cô ấy không thấy rõ.



"Tiểu Sơ, cậu và Hứa Khinh Tư làm gì thế?"



"Không có gì."



Khương Cẩn vểnh khóe miệng lên: "Cậu cuối tuần này... A, đây không phải là Nghiêm Tu sao?"



Khương Cẩn dùng sức lắc Sơ Tranh.



Chuyện Nghiêm Tu theo đuổi Sơ Tranh, không ít người ở trường học đều biết.



Bởi vì chuyện này, nguyên chủ cũng bị không ít người xa lánh nhằm vào.



Nhưng Nghiêm Tu thích cô ấy, che chở cô ấy, ngược lại không xảy ra chuyện lớn gì.



Khương Cẩn vẫn luôn là người chứng kiến "tình yêu" của hai người bọn họ, lúc này nhìn thấy Nghiêm Tu, tự nhiên vui vẻ nhắc nhở bạn mình.



Khương Cẩn còn giơ tay kêu một tiếng: "Nghiêm Tu!"



Nhưng mà thiếu niên bên kia, chỉ quay đầu nhìn một chút, sau đó kéo bạn bè của mình, rời đi không quay đầu lại.



Khương Cẩn sững sờ tại chỗ.



Trước kia Nghiêm Tu trông thấy Sơ Tranh, sẽ nhanh chóng chạy tới hỏi han ân cần.



Hôm nay sao lại...



Ai cũng rất kỳ quái.