Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 840 : Võng hồng đầu bảng (24)

Ngày đăng: 01:35 30/04/20


Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên



➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥



Ở trong đó có một phòng khám nhỏ, nghe nói có thể trị bệnh về phương diện kia của đàn ông.



Người đàn ông này chính là đi xem bệnh, hắn căn bản không biết giao dịch gì cả.



Sơ Tranh sờ tóc, trấn định xoay người đi đến một bên khác.



Ngô Thiên vỗ bả vai người đàn ông, phi thường "thân thiện" hắn đưa ra ngoài, người đàn ông tè ra quần rời đi.



"Không phải hắn, vậy là ai, chỉ có hắn là khả nghi nhất." Vất vả lắm mới điều tra ra được người này.



Sơ Tranh bảo Ngô Thiên đưa phần giám sát kia ra xem lại lần nữa.



Trong giám sát hết thảy có năm người ra vào, trừ người đàn ông vừa rồi, thì còn có bốn người nữa.



Một lão già, chống gậy, đi đường cũng sắp đi không vững.



Một đứa bé, hẳn là không đứng tới chỗ đặt tiền.



Còn có một thanh niên và một người phụ nữ.



"Người thanh niên này rất khả nghi!" Ngô Thiên chỉ vào thanh niên.



Sơ Tranh không để ý đến Ngô Thiên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào giám sát.



Tận đến khi người phụ nữ cuối cùng xuất hiện.



Sơ Tranh cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mặt...



Phó Di!



Trước đó cô đã xem qua tư liệu.



Chẳng qua trên tư liệu Phó Di ăn mặc như minh tinh, không bình thường như bây giờ, tăng thêm có một người đàn ông khả nghi hơn hấp dẫn ánh mắt, nên không chú ý tới cô ta.



Sơ Tranh điểm vào người phụ nữ kia một cái: "Đi thăm dò xem Phó Di ở đâu."



"Phó Di?" Ngô Thiên đối với cái tên này có chút lạ lẫm.



"Chị gái của Phó Trì."



"..." Lão bản nương còn có chị gái?



-



Ngô Thiên đi thăm dò Phó Di.



Sơ Tranh ngồi ở trong kho hàng, cũng không chuyển ổ.



Vắt một chân lên, một tay khoác trên đầu gối, tư thế ngồi tiêu chuẩn của đại lão.
Khóe miệng Phó Trì kéo ra một độ cong trào phúng: "Chị muốn dùng thứ này để ép tôi cúi đầu? Tôi có giá trị như vậy, không biết có phải tôi nên vui không."



Phó Di trở mặt cực nhanh, dỗ dành Phó Trì: "Cậu thả chị ra trước, Phó Trì, chị là chị gái của cậu, chị thật sự chỉ vì muốn tốt cho cậu."



"Một người chị gái như chị, tôi không dám cần. Tôi cũng không đến mức không biết xấu hổ như chị."



"Phó Trì!!"



Phó Di giống như bị giẫm trúng cái đuôi.



"Tôi muốn sống tốt một chút, có lỗi gì?" Phó Di hoàn toàn không cảm thấy mình có lỗi: "Cậu có điều kiện tốt như thế, vì sao không biết lợi dụng?"



Phó Di bắt đầu buông lời hung ác.



"Tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không nghe lời tôi, thì cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong đó nữa!"



Ánh mắt Phó Di đột nhiên co rụt lại, âm điệu cất cao hơn không ít: "Cậu muốn làm gì?"



Phó Trì chậm rãi mở dao gấp trong tay ra.



"Chị gái, không phải chị muốn giúp tôi sao?"



Phó Trì đang cười.



Nhưng nụ cười kia làm Phó Di sợ hãi.



Trong ấn tượng của Phó Di, hắn cơ hồ không cười như vậy, cô ta nhớ kỹ có một lần, là khi còn đi học, có một người chọc giận hắn, hắn chính là cười như vậy...



Ngày hôm sau người kia liền chuyển trường, không hề xuất hiện thêm nữa.



"Phó Trì cậu đừng làm loạn, tôi là chị gái của cậu!!"



Hắn không nhanh không chậm tới gần Phó Di, lưỡi dao băng lãnh, dán lên mặt Phó Di.



Phó Di kinh hồn táng đảm.



Sợ con dao kia hủy hoại dung mạo của mình.



Lại sợ Phó Trì thật sự xuống tay với mình.



"Em trai, có chuyện gì từ từ nói, em bỏ dao xuống trước đi, chị không tìm em, chị không tiếp tục tìm em nữa, thật đấy!!"



"Chị sợ?" Phó Trì từ từ cúi người, đối mặt với Phó Di: "Chị là chị gái của tôi, sao chị có thể sợ tôi. Không phải chị còn muốn tôi giúp chị sao?"



"... Không." Phó Di không dám lắc đầu, dao dán lên gò má cô ta, cô ta giống như có thể cảm giác được sự sắc bén của con dao kia: "Chị không dám nữa, em trai, em thả chị ra."



Phó Trì gia tăng nụ cười, trong con ngươi giống như có mực đậm không hòa tan được, không nhìn thấy nửa điểm ánh sáng, áp lực âm trầm.



Cánh môi hắn hé mở: "Muộn rồi, chị gái."



Phó Trì gằn hai chữ "chị gái" đến phá lệ nặng.