Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 67 : Từ nay sẽ luôn cùng nhau đón tết (3)

Ngày đăng: 23:49 21/04/20


Bên tai Lôi Thiết nhiễm lên vệt hồng nhạt, giống như không có việc gì nói: “Là người khác viết. Ta thấy chữ hắn bình thường nên tự viết lại.”



Lòng Tần Miễn có chút ngọt, lại có chút buồn cười. Biết ngay với tính tình của Lôi Thiết không thể nào viết trắng ra thế này. Hắn thấy thú vị nhìn chằm chằm lỗ tai Lôi Thiết, người nam nhân này tạo cho người khác cảm giác y tựa như lưỡi đao nguội lạnh, vậy mà lúc ngượng ngùng lỗ tai liền đỏ lên.



“Thức ăn khét.” Lôi Thiết đẩy hắn đi vào bếp.



Tần Miễn cười mỉm chi nhìn y một cái mới vào.



Lôi Thiết cầm ra ***g đèn đỏ đặc biệt mua treo dưới mái hiên cổng sân, trở lại phòng khách, lấy cây kéo cắt hết sợi tưa của bốn chụp đèn, trong phòng lập tức sáng sủa hẳn. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Vào phòng bếp, nhìn bóng lưng Tần Miễn chuyên tâm xào rau, y bưng chậu than ra để bên dưới bàn ăn, dùng cặp gắp than gẩy gẩy, lửa than cháy mạnh hơn.



“Vào phụ bưng đồ ăn này.” Tần Miễn nghe động tĩnh trong phòng khách, hô.



Hai người dọn từng món từng món ra bàn, cả phòng khách tràn ngập mùi thơm, chính giữa bàn là nồi lẩu nấu bằng bếp than, thịt viên, cá viên, củ sen viên, đậu hủ viên đang trôi nổi cuộn tròn giữa rau cải xanh thịt mỏng bạc vây quanh cái lẩu là hơn mười món ăn, sườn non rim đỏ vận may tấn tới, đậu hủ trộn hành lá một trắng một xanh, gà hầm hạt dẻ đại cát đại lợi, mì xào tam ti trường thọ trăm năm, đôi cá chép sốt tương hàng năm dư dả, thịt viên sốt tương đỏ viên viên mãn mãn, ngô đậu cà rốt xào hạt lựu kim ngọc mãn đường, tôm rang lá trà thơm giòn xốp, thịt bò hầm nhừ, vịt kho đủ vị, thịt ba chỉ kho tương màu sắc tươi đẹp, hương thơm đậm đà, khiến người thèm nhỏ dãi.



Hai mắt Lôi Thiết chợt lóe sáng, trù nghệ của tiểu tức phụ tựa như bảo tàng lấy hoài không hết, gần như mỗi ngày đều có kinh hỉ. Tần Miễn cắt cho Nhất Điểm Bạch một bát thịt lớn, dọn xong bát đũa, chén rượu và bầu rượu, nhìn Lôi Thiết hỏi “Cúng bái trước phải không?”



Lôi Thiết gật đầu, bưng cái đầu heo đã nấu xong đặt lên bàn thờ, đốt hai cây nhang cắm vào lư hương, sau khi quỳ xuống, duỗi tay về phía Tần Miễn “Tức phụ, lại đây.”



Tần Miễn do dự một chút, vẫn đi qua quỳ song song với y. Nếu hắn có thể trùng sinh, ai dám đảm bảo thế gian không có thần linh? Quỳ lạy một cái cầu an lòng cũng tốt.



Lôi Thiết khẽ vuốt đầu hắn, đốt một xấp giấy tiền vàng bạc, lại lấy thêm ba cây nhang, dập đầu ba cái, trong lòng thầm khấn các vị thần linh và thân nhân đã mất, sau đó cắm nhang vào đầu heo, hoàn thành lễ cúng bái đơn giản mà thận trọng.



Hai người nhìn nhau, đứng lên, đi tới bàn ăn, ngồi xuống cạnh nhau.



“Khởi động đi.” Tần Miễn nhấc đũa lên, mắt thèm thuồng nhìn mỹ vị trên bàn “Để lát nữa sẽ nguội.”




Tần Miễn cởi giày vải, cho chân vào bồn ngâm, xua tan rét lạnh, cải thiện tuần hoàn máu.



Lôi Thiết dời ghế dựa qua chỗ đối diện hắn, cũng cởi giày, nhúng chân vào.



Lỗ tai Tần Miễn nóng lên, cố không để nét mặt mình lộ tẩy. Hôn cũng đã làm, cùng nhau tắm rửa có gì không được?



Trong mắt Lôi Thiết xẹt qua ý cười, hai bàn chân to giẫm lên chân Tần Miễn.



Tần Miễn trừng y một cái, dời chân đi, tiếng nước ‘róc rách’ vang lên.



Chân Lôi Thiết không đuổi theo, ánh mắt luôn không rời mặt hắn.



Tần Miễn cũng ngắm nhìn Lôi Thiết, vẻ ngoài nam nhân này rất được, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng như đao khắc, vùng trán no đủ, mày rậm sắc bén, hốc mắt hơi sâu. Đôi con ngươi đen bóng càng lộ vẻ sâu thẳm, *** tường, sống mũi cao thẳng, miệng cũng dễ nhìn, hai cánh môi mỏng làm bật lên khí thế cương ngạnh bất khuất. Tần Miễn thầm nghĩ may là mặt y có sẹo, nếu không không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu cô nương theo đuổi.



Nghĩ vậy, hắn không khỏi cười ra tiếng.



“Cười gì vậy?” Lôi Thiết hỏi.



“Không có gì.” Dĩ nhiên Tần Miễn sẽ không nói.



-Hết chương 67-



———