Yêu Ma Đạo
Chương 188 :
Ngày đăng: 00:33 22/04/20
Hỏa Nhận tản ra hồng quang, chậm rãi nhẹ nhàng di chuyển từ bên ngoài vào trong trúc xá, đứng sừng sững ở đầu giường chậm rãi xoay tròn, ánh sáng phòng trong trúc nhất thời sáng hơn rất nhiều, âm khí bốn phía cũng đang tan đi, quỷ hỏa bị chính khí áp chế nên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Hỏa Nhận im lặng đứng sừng sững bên giường, nhìn trộm hai người trên giường 1 lát rồi lại di chuyển tới trước cửa trúc.
Hỏa Nhận lơ lửng trong không trung, lẳng lặng xoay tròn, bên ngoài là một mảnh yên tĩnh, trên núi sau khi vào đêm thì sương mù dày đặc, thỉnh thoảng có thể nghe thấy thanh âm côn trùng kêu vang. Mà trong chăn chỉ có thể nghe thấy tiếng môi lưỡi quấn quít cùng tiếng thở dốc cực bất ổn của 2 người, khi thì dồn dập khi thì thong thả, không khí trong chăn cực nóng khiến cho hai má nam nhân đang không ngừng nóng lên nóng lên.
Hơn nữa chỗ dung thân thập phần chật hẹp, tứ chi cả 2 chạm vào nhau, khó tránh khỏi sẽ gặp chút ma xát trên thân thể, nam nhân cảm giác được Nham Vân ôm hắn vào trong ngực, hắn đang giãy dụa nhưng mà tay Nham Vân giữ gáy hắn, gắt gao khóa môi hắn làm cho hắn cảm thấy kỳ quái bởi vì Nham Vân chưa bao giờ hôn hắn.
Nam nhân cũng hiểu rõ lúc trước Nham Vân thực xem thường hắn, thậm chí là ghét bỏ hắn. Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy trải qua tối hôm qua thì có thể làm cho Nham Vân thay đổi suy nghĩ về hắn, tuy rằng hắn không có ký ức về tối hôm qua nhưng vẫn có thể tưởng tượng sự điên cuồng của tối hôm qua, kia cũng không đại biểu cho cái gì, hắn biết từ trước đến nay Nham Vân đối tính dục cùng yêu phân chia rất rõ ràng…….
Hai tay của nam nhân bị giữ chặt, gập lại ở trước ngực, cho tới khi Nham Vân hôn đủ rồi thì mới buông ra, nam nhân kéo chăn lau lau miệng, hơi thở của hắn thực hỗn loạn, hắn không quen thân mật như vậy cùng Nham Vân bởi vì sau này Nham Vân sẽ dùng chuyện này cười nhạo hắn, hoặc là nói cho người khác biết, nói hắn là 1 nam nhân không biết xấu hổ.
Nam nhân cũng không muốn lại gặp phải chuyện như vậy cho nên sau khi Nham Vân buông hắn ra thì hắn lập tức đứng dậy, muốn mặc y phục nhưng Nham Vân như thế nào có thể sẽ để hắn dễ dàng đạt được mục đích như vậy.
Nham Vân một phen kéo lấy y phục của nam nhân nhẹ nhàng để ở bên giường, đặt ở phía sau của y, không cho nam nhân lấy đi: “Ngươi không cần sốt ruột như thế, có lẽ sáng sớm ngày mai Phật Hàng mới có thể trở về, không cần lo lắng Phật Hàng sẽ nhìn thấy cái dạng này của ngươi, ta cũng sẽ không nói bí mật của chúng ta với người khác”. Y ý vị thâm trường (hứng thú) giương mắt nhìn nam nhân……..
Bí mật. Đó là bí mặt giữa y cùng nam nhân nên đương nhiên Nham Vân cũng sẽ không nói bí mật tối hôm qua cho nam nhân đang tỉnh táo, mà đồng dạng quan hệ của y cùng nam nhân thì y cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, đây là bí mật thược về giữa 2 người.
” Ngươi không nói vậy thì tốt rồi”. Nam nhân gật đầu, trong lòng hắn hơi lo âu, nhưng là ở ngoài mặt thì hắn không thể để lộ ra, Nham Vân ngồi dậy ôm hắn.
Động tác của Nham Vân làm cho nam nhân có chút …….
” Ta không muốn làm”. Nam nhân cự tuyệt Nham Vân.
Nham Vân nhìn nam nhân 1 lát mới lãnh đạm tỏ vẻ: “Ta chưa nói muốn làm tiếp, ngươi khẩn trương làm gì, ta chỉ ôm ngươi một chút mà chẳng lẽ cũng không được sao?”. Y cũng không định tiếp tục, hiện tại nam nhân cùng nam nhân sau khi đã yêu hóa quả thực khác nhau 1 trời 1 vực, tối hôm qua vừa nhiệt tình lại chủ động, hiện tại tuyệt không nhiệt tình.
Nham Vân hơi nhíu mày, y buông nam nhân ra, tự mình lại nằm xuống ngủ, y giơ tay ôm chân nam nhân, nam nhân hất tay y ra rồi chậm rãi nằm xuống nghỉ ngơi.
Đi không được.
Tránh không được.
Vậy đành phải đối mặt.
Nam nhân nhắm mắt lại không nhìn Nham Vân, nhưng hình như tâm tình Nham Vân rất tốt nên nói chuyện với nam nhân: “Ngươi thật sự giống như rất không thích ta, ta nhớ rõ mới trước đây ngươi thích ta nhất, hiện tại như thế nào vẫn lấy loại biểu tình khó coi này đối ta, sẽ làm tâm tình của ta trở nên rất xấu nha”.
“…….”.
Ta nói chuyện với ngươi, ngươi đừng giả chết với ta”.
Yên tĩnh.
Rất yên tĩnh.
Thời điểm không có việc gì thì nam nhân ngồi ngẩn người ở trên giường hoặc là ngủ, chỉ là phụ cận thỉnh thoảng sẽ có yêu nghiệt xuất hiện, nên thu thì hắn đều thu, nửa tháng này hắn cơ hồ cũng không nói quá 1 câu……… Bởi vì không có ai thì sao nói chuyện được.
Tuy rằng thực yên tĩnh nhưng là rất tịch mịch, mỗi ngày nam nhân ngoại trừ luyện công, ăn cơm, ngủ thì chính là ngẩn người, đồ ăn bị ăn hết rất nhanh, hắn tự bắt gà rừng rồi nướng lên ăn.
Cũng bởi vậy hắn giao thiệp với một ít người buôn bán trên chợ, nữ nhân của Mộc gia đầu phố nhìn thấy nam nhân lớn tuổi, thành thật, làm việc lại kiên định, tuy rằng hắn có chút lớn tuổi nhưng nữ nhân Mộc gia này vẫn thích hắn, đi tìm bà mối làm mai mình với hắn.
Nam nhân đương nhiên không đồng ý, nhưng sau khi khước từ nhiều lần thì nữ nhân Mộc gia kia lại dính chặt lấy hắn, mỗi lần hắn đi tới chợ thì nữ nhân Mộc gia sẽ kéo hắn đi dạo phố.
Gia thế Mộc gia này cũng không nhỏ, nghe nói là con cháu của Lỗ Ban, coi như là thế gia bắt quỷ, nam nhân cũng không dám lại đi trèo cao, nhiều lắm cũng chỉ có thể bị nhiệt tình của nữ nhân nhà thợ mộc đả động (làm cảm động, xúc động)nhưng vẫn xem nagf là tiểu muội (e gái) mà thôi.
Nam nhân không tiếp nhận được.
Nam nhân không muốn làm hại đời người khác nữa.
“Tích đại ca, qua mấy ngày nữa thì biểu tỷ (chị họ) của ta sẽ thành hôn (lấy chồng), ngươi đến uống rượu mừng nha, mọi người cùng nhau náo nhiệt náo nhiệt”. Mộc Phàm Phương chân tình mời nam nhân tới uống rượu mừng, trong mắt nàng thì về sau mọi người chính là người một nhà nên không cần kiêng dè gì hết, tuy rằng hiện tại nam nhân cự tuyệt nhưng ở trong mắt Mộc Phàm Phương thì một ngày nào đó nam nhân sẽ đáp ứng (đồng ý). Nàng thích nam nhân thành thục ổn trọng.
“Không tốt lắm, ta là ngoại nhân (người ngoài), không tiện đâu”. Nam nhân khéo léo từ chối.
“Ngươi chính là ghét bỏ cha ta là thợ mộc?”. (bản QT nó ghỉ thía, bảo là nhà chuyên bắt quỷ lúc này lại nói cha là thợ mộc???)
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, nhà ngươi là thế gia bắt quỷ, danh vọng ở trên trấn rất cao, ta chỉ là cảm thấy một ngoại nhân giống ta như vậy đi uống rượu mừng của biểu tỷ ngươi hình như không tốt lắm, rất làm phiền”. Nam nhân thực khách khí……..
Nam nhân thủy chung cảm thấy làm như vậy không tốt lắm, nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của Mộc Phàm Phương thì hắn vẫn đáp ứng. Bởi vì Mộc Phàm Phương sắp khóc rồi……..
Nam nhân rất lễ độ, biết đi uống rượu mừng cần tặng lễ vật, một đoạn thời gian tiếp theo hắn đều liều mạng chặt trúc kéo tới chợ bán, bởi vì hắn không có bạc cho nên chỉ có thể tự mình kiếm.
Ngay tại thời điểm nam nhân cầm bạc lão bản đưa cho hắn thì ——
Bả vai của nam nhân bị hung hăng đụng phải một chút, bạc trên tay hắn rơi tứ tung, hắn ngẩng đầu muốn bắt người nọ nói phải trái……..
Lúc này đối phương nói một câu lạnh như băng: “Chó ngoan không cản đường……..”. Thanh âm quen thuộc kia lạnh tới cực điểm, mang theo vài phần trào phúng lẫn kiêu ngạo……..