Yêu Ma Đạo

Chương 189 :

Ngày đăng: 00:33 22/04/20


Đối mặt khí thế nhục mạ hung hãn cùng chỉ trích của đối phương thì đáy mắt bình tĩnh của nam nhân khẽ cười và nói: “Chó ngoan không đụng người”. Hắn ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng, khiến đối phương tức giận đến muốn đánh hắn. Hắn càng bình tĩnh thì đối phương càng tức giận.



Nam nhân nhận thức (biết) thanh niên ăn mặc gọn gàng hoa lệ lượng (sáng chói)lệ (đẹp) trước mắt này, mà lúc này thanh niên kia không kiên nhẫn quay đầu, nhìn thẳng nam nhân: “Ngươi……..”. Thanh âm của thanh niên nhất thời nghẹn ở trong cổ họng, nhưng rất nhanh thanh niên kia liền chuyển từ tức giận sang mỉm cười.



Nam nhân liếc mắt một cái liền nhận ra người đụng mình chính là Mạt Đồng, nhưng mà khiến hắn có chút bất ngờ là Mạt Đồng cười xấu xa giơ tay kéo hắn, hắn vỗ bay tay Mạt Đồng ra, cúi người nhặt bạc rơi trên mặt đất.



“Không phải ngươi ở trong núi sao?”. Mạt Đồng kéo nam nhân đứng lên, người đi trên đường rất nhiều, y đưa nam nhân tới đầu ngõ, “Sao ngươi lại đi ra?”.



Nam nhân cất kỹ bạc hắn vất vả mới kiếm được, thản nhiên tỏ vẻ: “Đi ra đi ra ngoài 1 chút, trong núi rất buồn”. Hắn vỗ vỗ bụi bặm trên vai, chậm rãi chỉnh lý y phục một chút.



Sự xuất hiện của Mạt Đồng khiến cho người qua đường bình thường liếc nhìn, một thân trường bào hoa mỹ của y rất bắt mắt, hơn nữa khuôn mặt y anh tuấn tới khó dùng từ diễn tả được, nếu không ai nhìn mới kỳ quái.



Thời điểm đối mặt Mạt Đồng thì nam nhân thực thản nhiên, nhìn thấy Mạt Đồng trở về thì trong lòng hắn tất nhiên cao hứng, nhưng hắn lại không thể biểu hiện rõ ra được, nếu Mạt Đồng không trở về vì hắn thì hắn tự mình đa tình, hắn còn mặt mũi nào mà gặp người a.



” Trở về có việc sao?”. Nam nhân thấp giọng hỏi Mạt Đồng.



” Ân”. Mạt Đồng cũng thẳng thắn, y đương nhiên biết nam nhân đang nghĩ gì, cho nên trước khi nam nhân còn chưa mở miệng hỏi thì y chủ động nói chuyện xảy ra ở Thanh Phong cốc với nam nhân, tà khí ở Thanh Phong cốc bị pháp ấn của phương trượng đại sư phong bế lại, trong mấy năm sẽ không bị phá, cho nên mấy ngày nay có thể an tâm làm việc.



Nam nhân lại hỏi: “Lần này trở về ngươi định ở lại bao lâu?”.



” Lần này trở về thì ta không đi nữa”. Con ngươi đen như mực của Mạt Đồng lẳng lặng nhìn nam nhân chăm chú, nam nhân bình tĩnh nhìn lại y, nhìn thấy nam nhân bình tĩnh như thế thì ngược lại y an tâm, nam nhân không có tức giận, không có bởi vì bọn họ rời đi mà tức giận, nhìn thấy nam nhân sống tốt như vậy thì y cũng vô cùng cao hứng.



Nghe thấy Mạt Đồng nói không đi thì nam nhân cũng chỉ là gật gật đầu, đêm nay hai người không có trở về trong núi mà ở tại khách *** trong chợ, bởi vì Mạt Đồng nói trong núi rất bất tiện, không thích trở về địa phương không có lấy 1 bóng người kia cho nên muốn nam nhân bồi y ngủ lại khách ***, nam nhân cũng không có phản đối.



Chợ đêm thực náo nhiệt nhưng nam nhân lại ở lại trong phòng, hôm nay thời điểm mới vừa ăn cơm xong thì Mạt Đồng ra ngoài mua rượu, nam nhân ở lại khách *** nghỉ ngơi. Gần đây thời điểm mỗi lần nam nhân đi chợ thì vị Mộc cô nương kia đều ở trước Trúc Liêu phô chờ hắn khiến hắn hơi ngượng ngùng.



Nam nhân nghĩ nên cự tuyệt Mộc Phàm Phương kia như thế nào, nhưng mỗi lần gặp Mộc Phàm Phương thì đều bị nhiệt tình của nàng khiến cho không mở miệng được, thật ra hắn cũng không phải không có uyển cự (khéo léo từ chối) qua nhưng Mộc Phàm Phương thực kiên trì.



Nam nhân thoải mái ngồi nghỉ ngơi trong dục dũng, ánh sáng trong phòng thực hôn ám.



Nam nhân lẳng lặng ngồi dựa vào……..



Nam nhân nhớ rõ trước đó Mạt Đồng nói với hắn rằng Cửu Hoàng quay về Tuyết sơn, hắn không biết tình hình bên Tuyết sơn, nhưng hắn biết đối Cửu Hoàng mà nói không có gì quan trọng hơn so với Tuyết sơn, nó chính là gia hương của Cửu Hoàng.



Nam nhân tắm rửa xong, thấy Mạt Đồng còn chưa trở về thì hắn mặc y phục vào rồi ra khỏi khách ***, hắn nhờ tiểu nhị truyền lời cho Mạt Đồng là hắn đi về trước, cũng lễ độ tỏ vẻ mấy ngày nữa hắn sẽ lại tới thăm hỏi.



Nam nhân có chỗ ở của chính mình, huống chi hắn cảm giác được lần này Mạt Đồng trở về không phải vì hắn, hơn nữa Mạt Đồng nói đi mua rượu nhưng đi 2 canh giờ còn chưa trở về, hắn cũng không tốt lại ở khách *** hoài mà không đi.



Thời điểm nam nhân đi tới chợ thì quầy hàng ven đường đều đóng cửa, trên ngã tư đường một mảnh hiu quạnh, chỉ có đèn ***g mơ hồ treo dươi mái hiên của mấy hộ đại phủ…….
Nam nhân hơi hơi thở dài một hơi, dần dần ngủ mất.



……..



Mấy ngày tiếp theo nam nhân ở tại khách ***, tuy rằng rất nhiều lần nam nhân đều tỏ vẻ phải đi về nhưng Mạt Đồng luôn luôn có biện pháp làm cho hắn ở lại, mấy ngày nay Mạt Đồng đều không có chạm vào hắn, đối hắn rất lễ độ, chỉ là thỉnh thoảng sờ lưng hắn 1 chút, tóm lại sẽ không quá phận là được, điều này làm cho hắn cảm thấy thực nhẹ nhàng.



Nam nhân ở khách *** nửa tháng đều không có quay về trúc xá, lúc nào Mạt Đồng cũng khắc khắc đều ở cùng hắn, chậm rãi trò chuyện cùng hắn, Mạt Đồng thực hay nói, đối hắn coi như tốt, hắn cũng không bài xích Mạt Đồng.



Chính là ở lâu thì nam nhân cảm thấy chính mình là 1 người nhàn rỗi, lại luôn ở trong này ăn không ngồi rồi, tuy rằng Mạt Đồng đối chuyện này không ngại nhưng chính hắn lại cảm thấy không tốt. Hơn nữa gần đay hắn đều không có đi chặt trúc, không có để dành tiền được, càng thêm không có cơ hội gặp mặt cùng Mộc cô nương, hơn nữa hắn còn chưa mua lễ vật để đi tham gia hỉ yến……….



Nam nhân thiếu ngân lượng.



………..



Ngày hôm đó vừa lúc trước hỉ yến một ngày thì thời điểm nam nhân ở trên đường phố gặp Mộc Phàm Phương, Mộc Phàm Phương còn cố ý đem thiệp mời cho hắn, hơn nữa nói hắn nhất định phải đi, hắn không từ chối được, cũng không có cơ hội từ chối, bởi vì thời điểm hắn ngẩng đầu thì Mộc Phàm Phương đã cao hứng chạy đi xa rồi, hắn gọi cũng không gọi trở lại được.



Mới vừa vào đêm không lâu thì nam nhân đi ra bố trang (tiệm bán quần áo), Mạt Đồng bảo hắn tới bố trang thử y phục, bố trang này lớn nhất ở trấn trên, Mạt Đồng nhìn thấy hắn tới thì vẻ mặt Mạt Đồng vốn nguyên bản chán muốn chết lập tức đứng lên đi tới hướng hắn, mang hắn vào phòng thay y phục của bố trang.



Y để nam nhân tự thử y phục, y vén rèm lên đi ra ngoài, nam nhân không biết tại sao Mạt Đồng mang mình tới đây nên đứng yên không nhúc nhích, thời điểm y quay lại thì trong tay y cầm mấy bộ y phục mới.



” Vài ngay trước ta yêu cầu họ làm cho ngươi, ngươi thử xem”. Mạt Đồng cầm y phục ướm thử lên người nam nhân.



Nam nhân không thử mà nói: “Ta có thể không mặc vừa, lại chưa đo qua”.



“Mau thay đi, ta biết dáng người của ngươi, hơn nữa ta đều biết rõ mỗi một địa phương toàn thân cao thấp của ngươi”. Y vừa thúc giục nam nhân vừa cúi đầu cầm 1 đống y phục.



Nam nhân dựa theo phân phó của Mạt Đồng mà cởi y phục, hắn thấp giọng nói: “Mạt Đồng, ta có 1 việc muốn nhờ ngươi giúp, không biết ngươi tiện hay không, ta biết muốn đi tham gia hỉ yến phải có lễ vật, ta muốn mượn ngươi 1 chút bạc đi mua hạ lễ…….”.



Mạt Đồng còn nghiêm túc đếm y phục.



Nam nhân cũng không biết Mạt Đồng có nghe thấy không. Đôi mắt bình tĩnh của hắn nhìn Mạt Đồng, ánh mắt của hắn thực ôn nhuyễn (ấm áp + mềm mại), ngữ khí cũng là lộ ra sự thành thục ổn trọng của nam nhân (chỉ người đàn ông trưởng thành chứ ko phải chỉ thúc Duyên nhá) và thành khẩn: “Ta cần bạc……..”.



Thanh âm của nam nhân rất nhỏ……….



Mạt Đồng ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, phát hiện nam nhân đã cởi sạch……..



Nam nhân đang lẳng lặng nhìn Mạt Đồng……..