Tác giả
3 truyện
Đề cử
Ủng Bão (Cái Ôm)
CP: Điểm Cung Thiên – Quý Ngữ Phàm
Tên khác: Một tác giả thụ có chút tự bế.
Edit : Ly bt
“A —— ” người ngồi trên sô pha tròn vươn vai, thả lỏng dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng làm xong cuộc thu mua này. Diêm Cung Thiên thỏa thở hắt ra, theo thói quen gọi trợ lí bưng ca phê lên, hưởng thụ cảm giác chiến thắng.
“Đêm nay có lịch trình gì nữa không?”Hít sâu một hơi cà phê, hắn hỏi hắn thư kí riêng. Bình thường hoàn thành xong một vụ án tử, ban đêm hắn sẽ tìm cái địa phương có thể thả lỏng chơi một chút,an ủi bản thân mình đang công tác vất vả rồi.
” bảy giờ tối vở kịch Lễ Chúc Mừng, là đoàn kịch ngươi bỏ vốn tài trợ.”Sở Hán Vũ đọc tài liệu rồi trả lời.
“Nga? Lễ Chúc Mừng có gì hay?”Diêm Cung Thiên bĩu môi, đem cà phê uống cạn.”kĩ thuật pha cà phê của ngươi càng ngày càng tốt, muốn tôi bỏ vốn cho ngươi đi gian điếm hay không?”
“Đa tạ. Bất quá cho thêm tiền thưởng thì thực tế hơn đấy.”Sở Hán Vũ không thèm để ý chút nào nhanh chóng trả lời, hắn biết rõ lão bản này có cá tính thích hô phong hoán vũ.
Diêm Cung Thiên trở mình xem thường. Gia hỏa này thật sự là không ngoạn, mở miệng ngậm miệng đều là tiền, quả thực so với hắn còn yêu tiền hơn.
Tên khác: Một tác giả thụ có chút tự bế.
Edit : Ly bt
“A —— ” người ngồi trên sô pha tròn vươn vai, thả lỏng dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng làm xong cuộc thu mua này. Diêm Cung Thiên thỏa thở hắt ra, theo thói quen gọi trợ lí bưng ca phê lên, hưởng thụ cảm giác chiến thắng.
“Đêm nay có lịch trình gì nữa không?”Hít sâu một hơi cà phê, hắn hỏi hắn thư kí riêng. Bình thường hoàn thành xong một vụ án tử, ban đêm hắn sẽ tìm cái địa phương có thể thả lỏng chơi một chút,an ủi bản thân mình đang công tác vất vả rồi.
” bảy giờ tối vở kịch Lễ Chúc Mừng, là đoàn kịch ngươi bỏ vốn tài trợ.”Sở Hán Vũ đọc tài liệu rồi trả lời.
“Nga? Lễ Chúc Mừng có gì hay?”Diêm Cung Thiên bĩu môi, đem cà phê uống cạn.”kĩ thuật pha cà phê của ngươi càng ngày càng tốt, muốn tôi bỏ vốn cho ngươi đi gian điếm hay không?”
“Đa tạ. Bất quá cho thêm tiền thưởng thì thực tế hơn đấy.”Sở Hán Vũ không thèm để ý chút nào nhanh chóng trả lời, hắn biết rõ lão bản này có cá tính thích hô phong hoán vũ.
Diêm Cung Thiên trở mình xem thường. Gia hỏa này thật sự là không ngoạn, mở miệng ngậm miệng đều là tiền, quả thực so với hắn còn yêu tiền hơn.
Tuyệt Luyến - Chức Vân
Thể loại: hiện đại, HE
Tình trạng bản gốc : 2 quyển, mỗi quyển 10 chương chính văn, Hoàn
Edited by: ank
Beta: Yurara
Vào năm Hướng Hiểu Đông học lớp mười một cậu đã dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu Hà Húc Đông.
Đáng tiếc người kia chỉ xem cậu như giày cũ mà đi, cũng bởi vì thật sự trong lòng hắn không hề có cậu mà chấp nhận yêu cậu chỉ vì một giao dịch.
Buộc cậu phải từ chức hội trưởng hội học sinh, cũng làm cậu phải chạy sang Anh quốc, triệt để thoát ly… Khi cậu về nước mới biết được đồ độc ác kia không ngờ trở thành rể hiền trong mắt cha mẹ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Thế nhưng vì em gái cùng sự nghiệp của cha cậu lại phải trao đổi bằng tự do và cả thân thể của mình.
Lại là một “giao dịch”.
Nhưng cậu không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể lần thứ hai để mặc, trở thành quân cờ cho người kia nắm trong tay.
Bởi vì cha hắn tuyệt tình lãnh khốc, Hà Húc Đông ở trước mộ phần của mẹ lập lời thề “Phải cướp hết tất cả từ trong tay của cha, đoạn tuyệt tình yêu.”
Hướng Hiểu Đông, bất quá cũng chỉ là mục tiêu để hắn và người khác giao dịch mà thôi, trừ cái đó ra không còn ý nghĩa gì khác.
Thế nhưng sáu năm sau gặp lại, vì sao trong lòng lại nảy lên cảm xúc mạnh mẽ như vậy?
Thậm chí thúc giục hắn đoạt lấy cậu ta, không từ bất kỳ thủ đoạn nào…
Tình trạng bản gốc : 2 quyển, mỗi quyển 10 chương chính văn, Hoàn
Edited by: ank
Beta: Yurara
Vào năm Hướng Hiểu Đông học lớp mười một cậu đã dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu Hà Húc Đông.
Đáng tiếc người kia chỉ xem cậu như giày cũ mà đi, cũng bởi vì thật sự trong lòng hắn không hề có cậu mà chấp nhận yêu cậu chỉ vì một giao dịch.
Buộc cậu phải từ chức hội trưởng hội học sinh, cũng làm cậu phải chạy sang Anh quốc, triệt để thoát ly… Khi cậu về nước mới biết được đồ độc ác kia không ngờ trở thành rể hiền trong mắt cha mẹ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Thế nhưng vì em gái cùng sự nghiệp của cha cậu lại phải trao đổi bằng tự do và cả thân thể của mình.
Lại là một “giao dịch”.
Nhưng cậu không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể lần thứ hai để mặc, trở thành quân cờ cho người kia nắm trong tay.
Bởi vì cha hắn tuyệt tình lãnh khốc, Hà Húc Đông ở trước mộ phần của mẹ lập lời thề “Phải cướp hết tất cả từ trong tay của cha, đoạn tuyệt tình yêu.”
Hướng Hiểu Đông, bất quá cũng chỉ là mục tiêu để hắn và người khác giao dịch mà thôi, trừ cái đó ra không còn ý nghĩa gì khác.
Thế nhưng sáu năm sau gặp lại, vì sao trong lòng lại nảy lên cảm xúc mạnh mẽ như vậy?
Thậm chí thúc giục hắn đoạt lấy cậu ta, không từ bất kỳ thủ đoạn nào…
Tự Thủy Nhu Tình
Thể loại: cổ trang, giang hồ, võ lâm tình cừu, 1×1, cường nhược, phúc hắc bá đạo công x cao nhã ôn hòa thụ, thụ bị mù, ngọt ngào, chút ngược, công sủng thụ, HE
Hàn Tiếu sơn trang có một vị thiếu gia lúc còn nhỏ tuổi vì muốn cứu hai tiểu song sinh của mình mà bị mù mắt và thân thể hơi suy yếu nên cũng đành giao việc buôn bán lại cho hai tiểu muội lo, còn em thì ở trong nhà tự kỷ. Nên tính tình có hơi mềm mại, tựa thủy, nhưng cũng vô cùng sắc sảo tinh tế.Anh công là đường chủ của Thiên Tinh đường, vốn luôn đối địch với Hàm Tiếu sơn trang, lần nọ do đụng chạm nhau trong 1 thương vụ quan trọng, anh tính kế định bắt muội muội em về giam giữ, nào ngờ lại “chôm” trúng ẻm. Bất quá sự nhầm lẫn này quả thực lời to, anh vừa thấy em đã tâm sinh rung động, chẳng những không hề đối xử với em như tù binh, mà còn đưa em lên giường mình tận tình “chăm sóc”.
Mặc kệ em là 1 người mù, mặc kệ em là 1 nam nhân, anh cứ vậy thản nhiên thể nghiệm tình yêu đầu 1 cách thống khoái và bá đạo. Vốn bằng mọi giá muốn hủy đi cơ nghiệp của Hàm Tiếu sơn trang, anh giờ đây dù có nhận được toàn bộ gia sản nhà em, cũng nhất quyết không chịu đổi em về nữa.
Em biết rõ bản thân ko đủ sức chống cự, chỉ đành mặc anh chiếm hữu, với hy vọng 1 khi chơi chán ảnh sẽ thả mình ra, nào ngờ sự yêu chiều anh dành cho em cứ như 1 bầu hảo tửu, càng để lâu lại càng thơm càng ngọt, khiến em không thể tự chủ mà trầm say trong đó.
Huynh đệ anh thấy anh vì em mà sẵn sàng vứt bỏ tất cả, mắng chửi không nghe, khuyên can không được, bèn mở cửa cho muội muội em vào nhà, nhờ nàng tống khứ em về Hàm Tiếu cho rảnh nợ. Anh biết hết nhưng không hề ngăn cản, còn âm thầm trợ giúp cho vở kịch vui, toan tính chờ ngày ái nhân trì độn có thể hiểu tiếng yêu là gì.
Em trở về với chiếc giường cô độc, quả nhiên đối với hơi ấm trước kia nổi lên nhung nhớ, yêu thương gọi tên anh. Anh ngồi rình trong xó phòng đã lâu, chỉ cần đợi câu này của em liền xông ra trong mừng rỡ (sao giống con chó vậy nè (_ _!!)) Đã cho giải tán cả Thiên Tinh đường, giờ anh còn ngại đối đầu với Hàm Tiếu sơn trang sao? Lần này dù Shakespeare có đội mồ dậy ngăn cách, cũng đừng mơ cản anh thú em về >3<
Hàn Tiếu sơn trang có một vị thiếu gia lúc còn nhỏ tuổi vì muốn cứu hai tiểu song sinh của mình mà bị mù mắt và thân thể hơi suy yếu nên cũng đành giao việc buôn bán lại cho hai tiểu muội lo, còn em thì ở trong nhà tự kỷ. Nên tính tình có hơi mềm mại, tựa thủy, nhưng cũng vô cùng sắc sảo tinh tế.Anh công là đường chủ của Thiên Tinh đường, vốn luôn đối địch với Hàm Tiếu sơn trang, lần nọ do đụng chạm nhau trong 1 thương vụ quan trọng, anh tính kế định bắt muội muội em về giam giữ, nào ngờ lại “chôm” trúng ẻm. Bất quá sự nhầm lẫn này quả thực lời to, anh vừa thấy em đã tâm sinh rung động, chẳng những không hề đối xử với em như tù binh, mà còn đưa em lên giường mình tận tình “chăm sóc”.
Mặc kệ em là 1 người mù, mặc kệ em là 1 nam nhân, anh cứ vậy thản nhiên thể nghiệm tình yêu đầu 1 cách thống khoái và bá đạo. Vốn bằng mọi giá muốn hủy đi cơ nghiệp của Hàm Tiếu sơn trang, anh giờ đây dù có nhận được toàn bộ gia sản nhà em, cũng nhất quyết không chịu đổi em về nữa.
Em biết rõ bản thân ko đủ sức chống cự, chỉ đành mặc anh chiếm hữu, với hy vọng 1 khi chơi chán ảnh sẽ thả mình ra, nào ngờ sự yêu chiều anh dành cho em cứ như 1 bầu hảo tửu, càng để lâu lại càng thơm càng ngọt, khiến em không thể tự chủ mà trầm say trong đó.
Huynh đệ anh thấy anh vì em mà sẵn sàng vứt bỏ tất cả, mắng chửi không nghe, khuyên can không được, bèn mở cửa cho muội muội em vào nhà, nhờ nàng tống khứ em về Hàm Tiếu cho rảnh nợ. Anh biết hết nhưng không hề ngăn cản, còn âm thầm trợ giúp cho vở kịch vui, toan tính chờ ngày ái nhân trì độn có thể hiểu tiếng yêu là gì.
Em trở về với chiếc giường cô độc, quả nhiên đối với hơi ấm trước kia nổi lên nhung nhớ, yêu thương gọi tên anh. Anh ngồi rình trong xó phòng đã lâu, chỉ cần đợi câu này của em liền xông ra trong mừng rỡ (sao giống con chó vậy nè (_ _!!)) Đã cho giải tán cả Thiên Tinh đường, giờ anh còn ngại đối đầu với Hàm Tiếu sơn trang sao? Lần này dù Shakespeare có đội mồ dậy ngăn cách, cũng đừng mơ cản anh thú em về >3<