Tác giả
2 truyện
Đề cử
Biệt Khán Liễu Ngã Đầu Hàng (Đừng xem ta đầu hàng)
Biết được Trì Ý mất ngủ, Tiêu Chí Hàn xung phong nhận việc mà phải dỗ dành nàng ngủ, thanh âm cà lơ phất phơ, “Dỗ dành ngươi ngủ còn không đơn giản ư? Ca hát hay là kể chuyện xưa, ngươi chọn một a.”
Trì Ý nghĩ nghĩ, “Ngươi học thuộc lòng cho ta nghe a.”
Đầu kia đã trầm mặc sẽ, vang lên một hồi không dứt lật sách âm thanh.
Đêm đó, Tiêu Chí Hàn đối với điện thoại, khó khăn mà cõng sách cả đêm.
_____
Tốt nghiệp trung học trở về trường tuyên truyền giảng giải.
Học đệ học muội đám bọn họ nhìn xem năm đó tồn tại ở các loại truyền thuyết lớp 10 đại soái, khó nén kích động, các loại đặt câu hỏi.
Gay cấn đang lúc, vốn là liền nổ tung bầu không khí bị một gã trên đường tiến trận, khuôn mặt tinh xảo của nữ sinh lại lần nữa làm nổ.
Vì vậy, bọn hắn mắt thấy vừa mới tại trên đài vẻ mặt lười nhác, không có gì lộ ra vẻ gì khác học trưởng ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào đứng ở lối đi nhỏ nữ sinh, sau đó đột nhiên mở miệng cười.
“Các người vừa mới không phải hỏi ta tại trường cấp 3 có hay không nói qua yêu đương. Tiêu Chí Hàn không có chính diện trả lời, “Cấp hai một lần tự học buổi tối cắt điện, ta trong bóng đêm đem nàng ngăn ở cửa sau nói với năng một câu nói.”
Phía dưới vốn là yên tĩnh bầu không khí lập tức nổ, các nữ sinh nhao nhao thét chói tai vang lên hỏi nói cái gì.
Tiêu Chí Hàn nở nụ cười hạ, không che dấu chút nào mà nhìn về phía Trì Ý, giơ hai tay lên.
“Xem, ta đối với ngươi đầu hàng.”
Trì Ý nghĩ nghĩ, “Ngươi học thuộc lòng cho ta nghe a.”
Đầu kia đã trầm mặc sẽ, vang lên một hồi không dứt lật sách âm thanh.
Đêm đó, Tiêu Chí Hàn đối với điện thoại, khó khăn mà cõng sách cả đêm.
_____
Tốt nghiệp trung học trở về trường tuyên truyền giảng giải.
Học đệ học muội đám bọn họ nhìn xem năm đó tồn tại ở các loại truyền thuyết lớp 10 đại soái, khó nén kích động, các loại đặt câu hỏi.
Gay cấn đang lúc, vốn là liền nổ tung bầu không khí bị một gã trên đường tiến trận, khuôn mặt tinh xảo của nữ sinh lại lần nữa làm nổ.
Vì vậy, bọn hắn mắt thấy vừa mới tại trên đài vẻ mặt lười nhác, không có gì lộ ra vẻ gì khác học trưởng ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào đứng ở lối đi nhỏ nữ sinh, sau đó đột nhiên mở miệng cười.
“Các người vừa mới không phải hỏi ta tại trường cấp 3 có hay không nói qua yêu đương. Tiêu Chí Hàn không có chính diện trả lời, “Cấp hai một lần tự học buổi tối cắt điện, ta trong bóng đêm đem nàng ngăn ở cửa sau nói với năng một câu nói.”
Phía dưới vốn là yên tĩnh bầu không khí lập tức nổ, các nữ sinh nhao nhao thét chói tai vang lên hỏi nói cái gì.
Tiêu Chí Hàn nở nụ cười hạ, không che dấu chút nào mà nhìn về phía Trì Ý, giơ hai tay lên.
“Xem, ta đối với ngươi đầu hàng.”
Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng
-Trích đoạn:
- Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, thời kì cao điểm của ngành du lịch toàn quốc.
Trời đẹp, thành Nam vốn dĩ luôn mưa rả rích đã quét đi cái ẩm ướt lạnh giá ngày xưa, bầu trời bắt đầu quang đãng hơn.
Đúng tám giờ sáng.
Trì Ý trên ghế ăn, rũ mi, dùng thìa múc cháo, không nhanh không chậm đưa vào trong miệng.
Tuy nhiên trong phòng ở chỉ có một trăm mét vuông, bức tường trắng nay đã có vẻ ố vàng, cách trang trí đơn giản không một chút nổi bật, khăn trải bàn hình ca rô kiểu Mỹ, màu đỏ nổi bật, có thể xem đây chính là điểm nhấn duy nhất của cả gian phòng.
Màu sắc và hoa văn nhìn vô cùng sang trọng, dù là ai cũng không nghĩ được nó được mua ở cửa hàng trang sức ven đường với giá chín đồng.
Hai tay Lâm San khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế, dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Trì Ý đang ngồi đối diện, chợt đứng dậy, cánh tay chỉ về phía Trì Ý, lại nhìn về phía Trương Phương Phương, “Mẹ, không phải mẹ đã nói Quốc Khánh năm nay sẽ dẫn con đi ra ngoài chơi sao, dựa vào cái gì mà chỉ vì một người không liên quan lại bắt con đợi ở nhà?”
Tuy rằng Trương Phương Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng ở trước mặt Trì Ý, bà ta vẫn tỏ ra không vừa lòng, lườm Lâm San, “Nói cái gì đấy, đây là chị họ của con, sao lại không có quan hệ gì, còn không xin lỗi chị họ của con đi.”
Lâm San vừa nghe xong lập tức không vui, “Cô ta là chị họ gì chứ, dựa vào cái gì mà muốn con phải xin lỗi.”
Rõ ràng cái nhà này chỉ có cô là người con duy nhất, vì sao cô ta vừa đến thì mọi chuyện mình lại phải nhường cô ta, giờ còn bắt cô nói xin lỗi? Không có cửa đâu!.
“Tiểu Ý, cháu đừng tính toán với em cháu, nó bị chú thím chiều hư.”
Thấy Lâm San không chịu nghe nhắc nhở, Trương Phương Phương cũng không thể ở trước mặt Trì Ý khiến Lâm San bị bẽ mặt được, cô ta là thân thích của chồng bà, bà sẽ không vì một người ngoài mà khiến con gái bảo bối của mình khó xử.
Trì Ý liếc mắt nhìn Lâm San, im lặng lắc đầu.
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
- Ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh, thời kì cao điểm của ngành du lịch toàn quốc.
Trời đẹp, thành Nam vốn dĩ luôn mưa rả rích đã quét đi cái ẩm ướt lạnh giá ngày xưa, bầu trời bắt đầu quang đãng hơn.
Đúng tám giờ sáng.
Trì Ý trên ghế ăn, rũ mi, dùng thìa múc cháo, không nhanh không chậm đưa vào trong miệng.
Tuy nhiên trong phòng ở chỉ có một trăm mét vuông, bức tường trắng nay đã có vẻ ố vàng, cách trang trí đơn giản không một chút nổi bật, khăn trải bàn hình ca rô kiểu Mỹ, màu đỏ nổi bật, có thể xem đây chính là điểm nhấn duy nhất của cả gian phòng.
Màu sắc và hoa văn nhìn vô cùng sang trọng, dù là ai cũng không nghĩ được nó được mua ở cửa hàng trang sức ven đường với giá chín đồng.
Hai tay Lâm San khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế, dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Trì Ý đang ngồi đối diện, chợt đứng dậy, cánh tay chỉ về phía Trì Ý, lại nhìn về phía Trương Phương Phương, “Mẹ, không phải mẹ đã nói Quốc Khánh năm nay sẽ dẫn con đi ra ngoài chơi sao, dựa vào cái gì mà chỉ vì một người không liên quan lại bắt con đợi ở nhà?”
Tuy rằng Trương Phương Phương cũng nghĩ như vậy, nhưng ở trước mặt Trì Ý, bà ta vẫn tỏ ra không vừa lòng, lườm Lâm San, “Nói cái gì đấy, đây là chị họ của con, sao lại không có quan hệ gì, còn không xin lỗi chị họ của con đi.”
Lâm San vừa nghe xong lập tức không vui, “Cô ta là chị họ gì chứ, dựa vào cái gì mà muốn con phải xin lỗi.”
Rõ ràng cái nhà này chỉ có cô là người con duy nhất, vì sao cô ta vừa đến thì mọi chuyện mình lại phải nhường cô ta, giờ còn bắt cô nói xin lỗi? Không có cửa đâu!.
“Tiểu Ý, cháu đừng tính toán với em cháu, nó bị chú thím chiều hư.”
Thấy Lâm San không chịu nghe nhắc nhở, Trương Phương Phương cũng không thể ở trước mặt Trì Ý khiến Lâm San bị bẽ mặt được, cô ta là thân thích của chồng bà, bà sẽ không vì một người ngoài mà khiến con gái bảo bối của mình khó xử.
Trì Ý liếc mắt nhìn Lâm San, im lặng lắc đầu.
sstruyen mời các bạn xem tiếp..