Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 54 : Tuyển tú thiên hạ (2)

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Cho dù trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, nhưng sau khi ăn sáng xong, Điềm Nhi vẫn leo lên xe ngựa đến Tử Cấm thành.



“Ta có dự cảm xấu.” tựa vào vách xe, Điềm Nhi ảo não thởi dài nói với San Hô: “Bà ta thể nào cũng sẽ làm khó dễ ta cho coi.”



Đối với ‘bà ta’ trong miệng chủ tử, San Hô tất nhiên ngầm hiểu là ai, liền

có chút lo lắng hỏi: “Không phải chủ tử có nói, gia đã đồng ý lần này

không nhận người vào phủ sao?”



Điềm Nhi nhún vai, khuôn mặt nhỏ

càng hiện vẻ buồn bực: “Nhưng ngoài chuyện này ra, ta thật sự cũng không nghĩ ra bà tuyên ta tiến cung làm gì?” Nàng cũng không phải là Hoàn

Nhan thị luôn làm đẹp lòng bà, mới không thèm tin Đức phi xuất phát là

nhớ nàng gì đó đâu!



San Hô nghe vậy không khỏi khuyên nhủ: “Có lẽ chủ tử suy nghĩ nhiều chăng. Lần này ngài vậy mà liên tục sinh hạ được

ba tiểu a ca, ngay cả vạn tuế gia cũng mở lời khen, Đức phi nương nương

sẽ không biết nhìn mặt người mà bắt ép ngài gì đâu.”



Điềm Nhi hừ

lạnh một tiếng, đoạn lầm bầm nói: “Vậy cũng chưa chắc, theo như ta thấy, bà ta chính là không thích ta và gia có tình cảm tốt, chắc chắn muốn

chen vào dăm ba người phá đám.”



San Hô nghe vậy toan mở miệng, nhưng cũng không nói gì.



Điềm Nhi lại nói: “Bất quá, ta cũng không sợ.” Đôi mắt nàng đột nhiên cong

thành hình trăng khuyết, có chút ranh mãnh nói: “Phải biết là, gia nhà

chúng ta đường đường là nam tử hán, rất coi trọng chữ tín a.” Chỉ cần

Dận Chân cắn răng bịt chặt miệng, thì nàng càng không thể nào mở miệng

được, nếu Đức phi có ý định bảo nàng chủ động làm “vợ hiền”, thì phỏng

chừng hôm nay hai mẹ chồng nàng dâu nàng sẽ tan rã trong không vui rồi.



Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, hơn nửa canh giờ sau, đến Tử Cấm thành xuống xe, lại đi bộ một lúc lâu mới tới Vĩnh Hòa cung.



“Ung thân vương phúc tấn đến ——” sau một tiếng thông truyền, Điềm Nhi hít

một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần đoạn bước vào bậc cửa thật cao. Vừa

vào phòng, nàng đưa mắt đảo qua một vòng, phát hiện trong phòng không có ít người đang ngồi.



“Con dâu Nữu Hỗ Lộc thỉnh an ngạch nương, ngạch nương vạn phúc kim an.”



“Vợ lão Tứ đến rồi đó sao!” trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Đức phi nổi lên nụ cười hiền hoà, làm như cực kỳ vui mừng nói với Điềm Nhi: “Mau

đứng dậy đi.”



Điềm Nhi hơi thẳng người dậy, rồi lại quay sang hai nữ nhân ngồi bên trái Đức phi nói: “Thỉnh an Nghi phi nương nương,

Lương phi nương nương.”



“Hài tử ngoan mau đứng lên, đã nghe nói

vợ lão Tứ dung mạo xinh đẹp, hôm nay thấy tận mắt mới biết lời đó quả

thật không sai.” Nghi phi cười khen xong, quay đầu cười nói với nữ tử

bên cạnh: “Đứa bé này có thể so với muội lúc còn trẻ rồi.”




Đương lúc hai mẹ chồng nàng dâu đang

âm thầm ‘tương thân tương ái’ nhìn nhau, lúc này Niên Tiểu Điệp cũng

đang theo sau một tiểu thái giám vội vội vàng vàng đi tới. Lúc gần đến

Vĩnh Hòa cung, liền bắt gặp ba tú nữ đang đi tới, Niên Tiểu Điệp vừa

thấy, bước chân không khỏi khựng lại, lạnh lùng nhìn tú nữ ở giữa kia.



Chính là ả Ô Nhã thị này! Niên Tiểu Điệp oán hận nghiến chặt răng. Vì muốn

gây ấn tượng tốt với Đức phi, mình vốn đã chuẩn bị sẵn một bộ kỳ bào

liền thân bằng gấm xanh biển thêu bướm đủ màu, cực kỳ lộng lẫy tinh xảo, ai ngờ sau khi mặc vào, đi chưa được mấy bước, vạt áo ngay mép váy vậy

mà bị rách một đường lớn, hại nàng không thể không quay trở lại, thay

một bộ khác.



Niên Tiểu Điệp phẫn nộ nghĩ, nhất định là ả Ô Nhã thị ở chung phòng giở trò quỷ. Ả tiện nhân này!!!!



“Niên tỷ tỷ đến chậm mất rồi!” Đối mặt với Niên Tiểu Điệp hai mắt như muốn

phóng hỏa, Ô Nhã. Minh Hinh yêu kiều tươi cười nói: “Nhanh một chút đi,

đừng để cho Đức phi nương nương chờ sốt ruột!”



Dứt lời, khăn tay thêu trúc tử trong tay phẩy một cái, trực tiếp lướt qua Niên Tiểu Điệp, lượn đi.



Ô Nhã. Minh Hinh!! Ngươi chờ đó cho ta.



Niên Tiểu Điệp gắt gao nhìn theo bóng lưng Ô Nhã thị, dưới sự thúc giục

không kiên nhẫn của tiểu thái giám bên cạnh, nàng hít sâu một hơi, bước

vào đại môn Vĩnh Hòa cung.



“Nữ nhi của Hán quân Niên Hà Linh,

Niên Tiểu Điệp bái kiến các vị nương nương.” Giọng nói êm tai trong veo

như nước suối róc rách lưu chảy, dáng người mỏng manh không nơi nương

tựa trông như cành liễu phất phơ trước gió, gương mặt như trăng non mới

nhú khiến người trìu mến không thôi.



Điềm Nhi nghĩ, vị Niên tiểu chủ này trông tướng mạo cũng thật xinh đẹp.



Choang ————



Chén trà Thanh hoa thượng hạng vỡ vụn trên mặt đất, phát ra thanh âm lớn.

Thế nhưng, ba vị nữ nhân thân phận cao nhất đang ngồi trên kia, lại

chẳng có một ai buồn quan tâm tới.



Bởi vì lúc này, các bà đều đang hai mắt trợn to, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.



Điềm Nhi khó hiểu chớp chớp mắt, hết sức nghi ngờ nhìn lại Niên tiểu chủ

đang quỳ nơi đó, thầm nghĩ, con nhà người ta lớn lên trông cũng đâu có

tệ a, sao vẻ mặt mấy bà ai cũng như ai, trông cứ như “thấy ma giữa ban

ngày” vậy?