Hà Quỳnh Vân
Tác giả
2 truyện
Đề cử

Dường Như Đã Yêu

Hà Quỳnh Vân | Ngôn Tình |Hoàn thành| 35 chương

-- Tôi làm việc ở thị trường, tôi đã 28 tuổi, cũng chưa có bạn trai. Mối tình đầu của tôi khi năm tôi 20, tình đầu lúc nào cũng đẹp, nhưng đã chia tay người ấy 3 năm. Suốt ngần ấy đến giờ tôi không còn tha thiết yêu ai, chỉ biết lo công việc.

--Sáng hôm sau, mọi người có thể nghe rõ tiếng mẹ gọi tôi dậy, bởi vì đã mấy đêm tôi ngủ ít vì cố gắng hoàn thành dự án do vậy tôi đã không hẹn đồng hồ. Mẹ gọi nhiều quá nên tôi đành mò mặt dậy, tôi bước xuống giường kéo cái rèm để ánh nắng soi vào phòng, hình như cũng đã trưa rồi mặt trời cũng lên khá cao.

Tôi quan sát xung quanh qua cái khung kính trong phòng, người đàn ông nhà bên đang dọn dẹp ban công, tỉa cây cối và sửa chữa cái gì đó. Tôi quên mất lời giới thiệu của mẹ hôm qua nên phút chốc người đó ngẩng lên nhìn tôi mới phát hiện... hóa ra là nhà chú ta bên đó. Nhưng tôi quên mất tôi đang mặc 1 cái váy ngủ ngắn, đầu óc thì rối tung, đã vậy tôi ko mặc áo ngực mà cái váy này thì khoe ngực lắm cơ. Chú ta nhìn tôi rồi thoáng bối rối cúi xuống. Tôi ngượng ngùng kéo ngay cái rèm lại....thôi chết tôi... xấu hổ muốn độn thổ luôn.

sstruyen..



Bình Yên Ấy Là Anh

Hà Quỳnh Vân | Ngôn Tình |Hoàn thành| 56 chương


--Đôi khi bạn chỉ biết im lặng bởi vì chẳng có từ ngữ nào có thể diễn tả được những gì tồi tệ đang xảy ra trong tâm trí và trái tim bạn. và trong cuộc sống, có những thời điểm mà tất cả mọi thứ dường như đều chống lại

-Đến nỗi bạn cảm tưởng mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Nhưng hãy đừng buông xuôi và bỏ cuộc vì sớm muộn gì mọi thứ rồi cũng sẽ đổi thay.

---Tiếp tục những bận rộn thường nhật ở một nơi xa xôi. Tôi nhìn về bầu trời phía xa ấy… nơi có bố mẹ, có gia đình, và có cả người đàn ông ấy. Dường như sau hai tháng sống ở đây, bận rộn với công việc, tôi cũng dần với đi nỗi đau về một mối tình đầy đau khổ.

Tôi lặng lẽ ôm đống tài liệu vào phòng. Phòng kinh doanh có duy nhất tôi là con gái. Duy nhất có tôi thôi, do vậy tôi chính là người đặc biệt nhất phòng rồi còn gì.

Tôi được quan tâm, được chăm sóc và được chú ý bởi vẻ lạnh lùng ít nói. Và đôi mắt đôi khi chẳng cảm xúc của mình. Tôi thay đổi rồi thì phải.

sstruyen..