Nhạn Quá Thanh Thiên
2 truyện
Đề cử

Mạt Thế Chi Phế Vật

Nhạn Quá Thanh Thiên | Dị Năng |Hoàn thành| 358 chương

--Trích đoạn:
- Lúc này là thời điểm tận thế bùng nổ được nửa năm. Từ sáu tháng trước, một đợt biến đổi lớn đã đưa phần lớn loài người hóa thành những cái xác không hồn, cả thế giới bắt đầu trở nên điên cuồng không còn là mái nhà êm nữa.



Trương Duệ Dương ngồi trong túp lều được dựng bằng tấm bạt, màng ni lông và gậy gỗ chống lên, nhóc cắm cúi chơi siêu nhân Ultraman đã bị bẩn, tuy trong lều vừa buồn chán lại vừa nóng nhưng cậu nhóc cũng không chạy ra ngoài chơi. Không có ba bên cạnh thì không thể ra ngoài, dù sao trước đây khi nhóc ở với bà nội thì cũng đã như vậy, những bạn cùng trang lứa khác đều không muốn chơi với nhóc, nhóc đã quen ngồi ngốc một mình rồi.

Sau túp lều là một tường đất dày năm mét, sát chân tường được đào thành một cái hốc nhỏ chỉ cao tới tầm đầu gối, do nó bị túp lều che khuất nên bên ngoài không thể nhìn thấy, thế nhưng lại đủ chứa Trương Duệ Dương bé nhỏ chưa tròn năm tuổi.



Trương Duệ Dương rụt vào sát hốc, bàn tay bẩn che mũi và miệng, vểnh tai nghe tiếng động ngoài kia. Tiếng bước chân dừng lại ngoài túp lều, sau đó là âm thanh nhấc tấm che cửa bằng vải bố, người đó đi đến lục tung đồ đạc, sau đó mắng chửi thô lỗ mấy câu, có cái gì đó bị đá ra ngoài kêu ‘loảng xoảng’ đập vào tường đất bên cạnh. Trương Duệ Dương càng nín thở, mắt to đen nhánh trong suốt của nhóc sáng lên ở trong bóng tối giống như hai viên đá quý màu đen lấp lánh rực rỡ.

sstruyen mời các bạn đọc tiếp..

Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Nhạn Quá Thanh Thiên | Xuyên Không |Hoàn thành| 192 chương

Editor: blackrose
Thể loại: xuyên việt, thú nhân, chủ thụ, cường cường, 1×1, sinh tử, HE
Poster: Hanko
Cặp đôi: Đồ x Bách Nhĩ.

Bị kẻ địch hãm hại mà đại tướng quân Tiêu Mạch chết trên sa trường, nhưng lại có cơ hội được trọng sinh vào Bách Nhĩ, một Á thú bị tộc nhân xa lánh, chết đói cái lều của bản thân. Sau khi sống lại, chuyện quan trọng nhất chính là trong cảnh băng tuyết ngập trời đất kiếm đồ ăn lấp đầy bụng mình…