Tiêu
Tác giả
8 truyện
Đề cử

Truyện Kể Chín Đêm

Tiêu | Cổ Đại |Hoàn thành| 9 chương

Nguyên tác: Lâm song dạ ngữ – 临窗夜语)系列
Thể loại: Danmei, huyền huyễn, cổ đại, 1 vs 1, thanh thủy văn, HE.
Tình iu: Tiêu Tịnh Thủy x Kiều Vũ
Biên tập: Lẳng cô nương
Beta: Hiên Nhi yêu dấu

Câu chuyện được diễn ra vào khoảng thời gian xa xôi nào đó.

Trước một căn nhà tranh nhỏ trong núi sâu, một thiếu niên lo âu nắm chặt tay áo người thiếu nữ đang bồng bềnh bay nhẹ trong không trung, đôi mắt hắc bạch phân minh trong vắt tròn xoe sáng như vì sao Mai buổi sớm, khóe miệng trẻ con phụng phịu không ngừng la lối:

« Sư tỷ! Sư tỷ cho đệ đệ theo với! Đệ cũng muốn thành tiên mà!!! »

« Tịnh Thủy… Sư tỷ giờ đã đắc đạo viên mãn, đệ tu hành còn chưa đủ đến ngày phi thăng a… »

« Vì cớ gì? Sư phụ đã từng nói huệ căn của đệ không tồi mà? Đệ cũng thực chăm chỉ tu luyện, một khắc không dám bỏ! Vì cớ gì sư ca, sư tỷ lần lượt đều thăng Tán Tiên, đệ vẫn không thoát khỏi thân thể phàm thai đây? Vì cớ gì, Không Công Bằng … »

« Ai, ai… Tịnh Thủy à, thành tâm của đệ thấu thiên động địa, sư tỷ đã thay đệ hướng thần tiên cầu xin, chính là, nhất thế trần duyến* (duyên phận một đời) của đệ còn chưa hoàn, chỉ khi nào hoàn được trần duyến đệ mới có thể đắc đạo phi thăng…”

« Nhất thế trần duyến? »

« Đúng, đệ còn vướng duyên phận một đời, chỉ khi nào tìm được người đó, bên nhau đến khi nhắm mắt xuôi tay thì đệ mới cắt đứt được duyên trần. »

« … đợi đến lúc chết mới viên mãn trần duyên! Chết rồi làm sao thành tiên được? »

« … Ai, ít nhất kiếp sau của đệ cũng có thể đắc đạo ngay lập tức rồi, con đường tu luyện của đệ chung quy cũng chỉ thiếu mỗi bước đó nữa thôi… »

« Người kia hiện tại đang ở đâu a? »

« Hừ… nhỏ giọng một chút, sư tỷ thương yêu đệ nhất nên đã sớm lén đến lục lọi sổ sách của Nguyệt lão nhân… »

« Oa…Sư tỷ tốt nhất! Tốt nhất là sư tỷ, đệ ngay lập tức xin phép sư phụ xuống núi hoàn tục!!! »

« Vội vàng làm chi… đệ nhớ kỹ đây… Thử hạ mao sơn, nhất lộ nam hành, ngộ sơn tây* chuyển, ngộ thủy nam độ, lô hoa kiều bạn, lạc anh tiểu trúc, giai nhân hữu tú phát như vân, hạo mâu như tinh…” (lần xuống núi này, phải nhớ đi thẳng về hướng nam, đến ngọn núi phía tây quay lại, gặp dòng nước phía nam thì vượt qua, tìm đến bờ cầu lau trắng, lạc hoa tiểu trúc, giai nhân có mái tóc như mây, mắt sáng tựa sao…)

« …Thử hạ mao sơn, nhất lộ nam hành, ngộ sơn tây chuyển, ngộ thủy nam độ, lô hoa kiều bạn, lạc anh tiểu trúc, giai nhân hữu tú phát như vân, hạo mâu như tinh… Hạo mâu… như tinh…» – Ô, hóa ra Tiêu Tịnh Thủy ta đây vận khí sáng lạn, mặc dù vướng kiếp nạn cái gì mà “Nhất thế nhân duyên” nhưng người kia xem ra cũng là mỹ nhân!… Cái này không biết có tính là vận số đào hoa không đây?

____________

* Duyến: duyên phận – đoạn đầu này tạm để từ Duyến để hợp với không khí huyền bí của lời “tiên tri định mệnh”:p – ở các phần sau xin dùng trở lại từ Duyên cho nó “dân dã”.

* Sơn Tây: có thể hiểu theo hai nghĩa, tỉnh Sơn Tây và ngọn núi phía tây. Lúc đầu biên tập Lẳng để Sơn Tây (địa danh), về sau Hiên Nhi sửa lại mới nhận ra có lẽ nghĩa Ngọn núi phía tây hợp hơn – vì vế sau có từ Thủy Nam – dòng nước phía nam.

Bạch Công Tử

Tiêu | Cổ Đại |Hoàn thành| 18 chương

Thể loại: đam mỹ, cổ trang, huyễn huyễn, nhất thụ nhất công, hài.

Truyện Bạch Công Tử của tác giả Tiêu là câu chuyện đam mỹ cổ đại có đan xen tình tiết huyền huyễn. Linh xà Tiểu Bạch ngàn năm tu luyện thành người cũng một phần để trả ơn cho ân nhân mạng mình, mặc dầu thiếu chút nữa bị lột da mà đem nướng.

Học theo truyền thuyết Bạch xà báo đáp ân công thì công đức của hắn sẽ viên mãn. Nhưng có trãi qua rồi hắn mới biết không như hắn nghĩ.

Đầu tiên, tài sản bạc triệu? Ân công đã muốn là người giàu nhất địch quốc.

Công danh bỗng lậu? Ân công đã là bố y phong hầu.

Dung mạo sáng sủa? Ân công đã muốn tài mạo song toàn.

. . . . . . . . . . . . bạch xà truyền chuyện xưa đều là gạt người cả “ô ô ô. . . . . . . . . . . .”

Nói vậy thôi chứ ân công vẫn còn một chuyện chưa thực hiện được.

“Cuối cùng…” Dừng một chút, thư sinh dùng ngữ khí không giống như vừa rồi nhẹ nhàng nói: “Ta còn muốn có một… tri kỷ chân tình làm bầu bạn…”

Ngắm Một Trời Xuân

Tiêu | Ngôn Tình |Hoàn thành| 12 chương

Edit: Doanh Doanh
Thể loại: đam mĩ bách hợp ngôn tình đủ cả =)) cổ trang cung đình, nhất thụ nhất công, tướng quân công hoàng đế thụ, hài.

Hữu thường tướng có một thiên kim tiểu thư duy nhất nhưng theo chiếu chỉ của hoàng đế mà nhập cung giữ ngôi vị hoàng thống lĩnh tam cung.

Nàng có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, là một tuyệt sắc mỹ nhân, nhếch khóe môi một lần khuynh quốc, thêm lần nữa khuynh thành.

Nàng, phi tử duy nhất của Hoàng Thượng, sủng ái muôn phần. Vậy mà hai lần đánh nhập lãnh cung bởi “phạm vào nữ tắc” dám cho bậc chí tôn cửu ngũ đội nón xanh. Chịu biết bao đói khổ, thiếu thốn, lạnh lẽo, tủi phận… như hầu hết các thân phận hồng nhan bạc mệnh khác.

May mắn thay, trời không phụ người có đức, một lần xả thân cứu Hoàng Thượng bị kẻ xấu hạ xuân dược, mang long chủng, sinh hạ một đôi long phượng thai. Hạnh phúc ngập tràn, một trời xuân sắc vây quanh.

Thâu Long Hoán Phụng

Tiêu | Cổ Đại |Hoàn thành| 13 chương

Editor:  Ái Vũ~Dạ Sàng
Thể loại: Đam mỹ, nhất công nhất thụ, cường thụ, khổ tận cam lai (lão công)

Lý Lạc Hành bị ép thành hôn với tiểu thư của phủ thừa tướng mặc dầu y không hề yêu thương nàng nhưng lời cha mẹ bắt buộc hắn phải làm. Nhưng vào đêm phòng khi vị tiểu thư này gửi bỏ y phục thì hắn phát hiện người này là... Long Ngự Thiên.

Mà cái tên Long Ngự Thiên này là  danh xưng của Giam Quốc Hầu! Ta trước 15 tuổi bị cấm cung, đưa lên tế đàn trấn thụ vận mệnh quốc gia, sau đó 15 tuổi được trao quyền nắm giữ long tiên, trên hạ hôn quân, dưới trảm nghịch thần, chính là đệ cửu đại Giam Quốc Hầu, ngũ đệ của đương kim thánh thượng – Long Ngự Thiên!

Quân Lâm Thiên Hạ Chi Tàn Cục

Tiêu | Xuyên Không |Hoàn thành| 2 chương

Edit : Yvia

Beta : PyO

Thể loại: đam mỹ, cổ trang, xuyên không,NP, HE

Người đời thường hay nói cơm chúng ta có thể ăn nhiều nhưng lời nói thì không được nói lung tung  tùy tiện!

Đồ Lâm bất quá chỉ cùng mấy anh em trong ký túc xá nhàn rỗi xuất khẩu cuồng nói cái gì trong mơ cũng muốn quay về thời cổ đại, ngày ngày tả ủng hữu ôm.

Kết quả mộng chưa thành, người đã thực sự bay về một không gian khác rồi.

Hơn nữa hình như ông trời ngại hắn không đủ yêu nước, vai không gánh nổi giấc mộng tam cung lục viện.

Rơi xuống, trong nháy mắt cư nhiên lại hoán đổi linh hồn với Phạm quốc Nhiếp Chính Vương Phạm Cửu Tiêu.

Cũng có thể nói… Từ ngày hôm nay, hắn đã đường đường chính chính là một vương gia oa ha ha ha!

Thế nhưng… Có vẻ Phạm Cửu Tiêu này là một tên hảo long dương…

Vì cái gì tiểu viện lý quan của hắn không phải các sắc mỹ nữ, mà lại là một đám mỹ thiếu niên cùng mỹ thanh niên muôn hình muôn vẻ a!?

Hơn nữa tất cả bọn họ, đều có chung một loại quan hệ ám muội với hắn… không thể chối cãi, chính là nhục thể quan hệ…

GOD! Thế này không phải là đang bắt hắn phải chuyển tính hay sao!?

Hắn, Đồ Lâm, chỉ là một sinh viên hết sức bình thường, tuy nói là nhập vào cơ thể Phạm Cửu Tiêu, nhưng liệu bản tính có thể thay đổi trong một sớm một chiều hay sao?

Chuyện lớn như cung đình tranh đấu, hay chuyện nhỏ như trù tính hại người… Ta van ngươi, người bình thường có khả năng làm được ư?!

Nhưng, hắn cũng không có lựa chọn nào khác cả.

Để có thể tiếp tục sinh tồn tại thế giới này, để những người không biết chân tướng của hắn có thể tín nhiệm hắn,

Hắn cũng chỉ có thể dùng chính thế lực mỏng manh của mình, nỗ lực tìm một lối thoát…

Chỉ là, mấy cái nợ của tên Phạm Cửu Tiêu này cũng nhiều quá a?!

Kẻ làm điều phi pháp, đáng bị thiên đao vạn quả, cuối cùng bị phạt hoạn làm thái giám chính là dâm long kia,

Thế nhưng…. Người phải chịu hình này chính là Đồ công tử hắn a!!!!

Hán Thủy Đan Ưng

Tiêu | Cổ Đại |Hoàn thành| 6 chương

Thể loại: cổ trang, giang hồ, nhất công nhất thụ, hài, HE.

Edit: Băng Thiên Di.

Hắn chính là Chương Hi Ảnh, đường đường là một thám hoa đương truyền cũng bởi vì đắc tội Lại bộ thượng thư mà bị sung quân đến tận biên cương.

Nhưng may mà hắn có được cá tính ‘kiên mà sơn không chuyển lộ, lộ không chuyển nhân, bởi vậy trên đường phát sinh ra việc bị người Khiết Đan bắt đi, bị Vương gia liêu quốc bắt làm nô lệ, nguy hiểm hơn còn bị nghi ngờ một thân làm gian tế......

Dựa vào “yêu mị” cùng “dũng khí”, hắn lại có thể hóa hiểm thành không, thuận tiện định ăn vụng luôn cả nữ nhân trong phủ Vương gia, không ngờ gặp phải Vương gia kia sấm chớp không đổi lại vì hắn mà thật sự động tâm......

Ứng Công Án

Tiêu | Cổ Đại |Hoàn thành| 12 chương

Thể loại: Cổ trang, cung đình, hài, đế vương thụ 
Edit: Hiên Vũ.

Đường đường là đương kim hoàng thượng mà lại có sở thích phẫn nữ trang còn dương dương tự đắc với nhan sắc khuynh thành của mình.

Đương kim thừa tướng thì tính tình trái ngược hoàn toàn cứ hễ bị ai nhận thành nữ nhân đều sẽ tức giận đến tím tai, mất đi lý trí.

Hai người gặp nhau tại Kim Loan điện, trước khoa khảo thi đình.

“Không được! Trẫm không cho phép hắn đứng thứ nhất! Trẫm không cần một trạng nguyên giống nữ nhân như mình!”

“Ngươi dám nói ta giống nữ nhân!”

Sự thực chứng minh, vị tân khoa trạng nguyên tài hoa hơn người này và vị hoàng đế có lối suy nghĩ kinh người kia cư xử tương tự nhau!

Sử quan trẻ tuổi đứng ở phía sau hoàng đế, giống như một cái bóng vội vàng ghi chép tất mọi việc.

Chỉ thấy từng chữ nhỏ tú lệ lại ngay thẳng lần lượt hiện lên trên quyển sách nhỏ trong tay hắn—“ Ngày X tháng X, tân khoa trạng nguyên tại đại điện ra sức đánh hoàng đế! Thái sử công viết: đáng đánh!”

Túy Hóa Ấm - Tiêu

Tiêu | Truyện Ngược |Hoàn thành| 4 chương

Biên tập: Lẳng & Hiên Nhi
Thể loại: BL, cổ trang, H văn, ngược, NP.

Ghi chú:

* Lưu Sắt: Sắt trong tên vị Thái Tử này là (瑟) một loại đàn cổ.

Hàng năm hoa nở, hoa rụng, tháng tháng tóc bạc thêm.

Hoa sang năm hoa vẫn thắm tươi, tóc bạc trắng một đầu có thể lại đen.

Ngay cả giờ khắc này cũng vậy, đóa hoa trong tay đang tan dần, theo gió phiêu diêu mùi hương phai nhạt.

Phai nhạt biết phải làm sao? Đau khổ khẩn cầu? Dốc lòng che chở? Sầu mi nhẹ khóa?

Nếu phai nhạt… không bằng tan loãng?

Cho nên buông tay, cho nên thả bay đi, cho nên cho dù là gió thổi hoa đi, cho dù là hoa đuổi theo gió, cứ cùng bay, bay tới trời cao nơi cả hai thuộc về.

Nếu không giữ được, phải chăng nên buông tay, phải chăng?